Trùng Sinh Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Chương 9



 Nhìn theo hướng giọng nói là một nam tử cao ráo, một thân khí chất, tay cầm quạt lụa gỗ, trên mặt còn đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng áp đảo. Nam nhân ấy từ đầu đến cuối mặt không biến sắc, đáp lại lời hống hách của tên kia:

 "Kẻ như ngươi cũng có tư cách hỏi bổn vương?"

 "Còn tự xưng mình là bổn vương, ngươi nghĩ mình là người hoàng tộc chắc?"

"Nhiều lời. Ngươi thả người hay không?"

"Muốn cướp người của tiểu gia, ngươi nằm mơ đi."

 Nói rồi hắn ra lệnh cho hai tên đàn em tấn công, lưỡi dao chưa kịp đến quá gần trên trời bỗng xuất hiện hai ảnh vệ lao xuống, chốc lát đã giải quyết hai tên lưu manh. Lúc này tên cầm đầu mới biết người trước mặt không dễ chọc vào, liền thả Cẩn Lan ra rồi chạy mất.

 "Hai ngươi bắt tên đó lại cho ta, bắt sống!"

 Hai ảnh vệ nghe lệnh liền lập tức đuổi theo. Sau đó nam nhân kia tiến lại gần Cẩn Lan, huynh ấy chỉ đứng đó mà không lên tiếng. Một lúc Cẩn Lan mới chấn tỉnh được, chỉnh lại y phục, hành lễ cảm tạ ơn cứu mạng vừa rồi:

 "Đa tạ vương gia cứu mạng tiểu nữ, không có người không biết bây giờ tiểu nữ ra sao rồi."

 "Hửm, cô biết bổn vương?"

 "Ngài là Tề vương gia, đệ đệ được hoàng thượng sủng ái nhất cũng là người được phong vương gia trẻ tuổi nhất trong triều, là một người tài trí luôn giúp triều ta bày binh bố trận, lập kế sách."

 "Ồ! Cô cũng hiểu biết nhỉ."

 "Vương gia nổi danh thiên hạ, tiểu nữ cũng chỉ là nghe danh, nay được vương gia cứu giúp tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp."

 Nghe xong lời này Tề Mộ Tranh cười mỉm lộ ra nụ cười nham hiểm, cúi thấp người ghé vào tai Cẩn Lan nói:

 "Hay là cô lấy thân báo đáp?"

 Cẩn Lan nghe xong câu này liền lùi lại phía sau, mặt đỏ ửng ấp úng đáp:

 "Ngài...ngài là vương gia cao quý, tiểu nữ chỉ là nữ tử bình thường, thân phận thấp kém, không dám trèo cao."

 Từ xa xe ngựa của Phó Cẩn Thần và Cảnh Điềm dần đi đến, hai người trên xe ngựa bước xuống. Một người mạnh mẽ khí phách, một người yểu điệu nhẹ nhàng, dưới ánh trăng hiện lên khung cảnh vô cùng lãng mạn. Cẩn Thần và Cảnh Điềm tay trong tay tiến đến chỗ của Cẩn Lan. Vừa đến, Cảnh Điềm tinh ý nhìn thấy khuôn mặt Cẩn Lan với đôi mắt xưng đỏ nàng lo lắng hỏi:

 "Cẩn Lan, muội sao thế? Sao mắt muội đỏ thế này?"

 "Cảnh Điềm tỷ tỷ, muội không sao, vừa nãy gặp chút chuyện thôi."

 Lúc này Cẩn Thần và Cảnh Điềm mới chú ý đến vị vương gia ở bên cạnh Cẩn Lan liền hành lễ.

 "Tham kiến vương gia."

 "Không cần đa lễ. Tiểu tướng quân, vị bên cạnh ngươi là ai vậy?"

 "Vương gia, nàng ấy là vị hôn thê của thần. Nàng là trưởng nữ Triệu thừa tướng Triệu Cảnh Điềm."

 "Đây cũng không phải trong triều, ngươi gọi ta vương gia làm chứ, gọi bình thường đi. Phải rồi, Triệu Cảnh Điềm không phải là thanh mai trúc mã gì đó của Tề Hoàng sao?"

 Cảnh Điềm thở dài, rất nhiều người khi biết nàng là hôn thê của Cẩn Thần đều nói như vậy. Cũng đúng, trước đây nàng theo đuổi Tề Hoàng nhiệt huyết thế nào, đổi lại là nàng nàng cũng không tin.

 Tề Mộ Tranh cũng chẳng để ý đến chuyện này lắm nên không hỏi thêm, quay sang nhìn Cẩn Lan với đôi mắt đầy ẩn ý rồi quay lại nhìn Cẩn Thần và Cảnh Điềm hỏi:

 "À hai người quen cô nương kia à?"

 "Đó là muội muội ta." - Cẩn Thần đáp.

 "Ồ ra là tiểu thư phủ tướng quân, vậy mà nói là nữ tử bình thường, thân phận thấp kém."

 Nói xong câu này Mộ Tranh quay sang nhìn Cẩn Lan, vẻ mặt xảo quyệt trêu ghẹo Cẩn Lan.

 "Tiểu thư tướng quân nói mình thấp kém là tự chê bản thân hay là ý muốn từ chối bổn vương đây? Hửm."

 Cẩn Thần và Cảnh Điềm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Cẩn Lan trong lòng rối rắm không biết nên trả lời thế nào. Dù sao thì Tề vương gia này tính khí thất thường, ra tay tàn độc, được biết đến là mưu mô xảo quyệt, nếu bây giờ làm ngài ấy phật ý sẽ rất phiền phức.

 "Tiểu nữ không dám, chỉ là cảm thấy mình không..."

 Chưa đợi cô nói hết câu, hai ảnh vệ ban nãy được phái đi đã bắt sống tên cầm đầu, trói hắn về trước mặt Tề Mộ Tranh. Cẩn Lan thấy tên cầm đầu vẫn vô thức sợ hãi lùi về sau. Mộ Tranh chỉ liếc qua hắn, lạnh giọng nói với hai ảnh vệ:

"Đem hắn cho tiểu tướng quân xử lý."

"Tề Mộ Tranh, ngài đưa hắn cho ta làm gì?"

"Hắn trêu ghẹo muội muội ngươi còn phải để ta xử lý sao? Ta cũng rất muốn xử lí hắn nhưng ta sợ hắn chết quá nhanh, vẫn là để hắn cho ngươi xử lí đi."

Cẩn Thần đen mặt, hỏi Cẩn Lan:

 "Cẩn Lan, rốt cuộc có chuyện gì?"

 "Ca ca..."

 Nghe Cẩn Thần hỏi thăm mình, Cẩn Lan không nhịn được mà oà khóc. Cẩn Thần nhanh chóng an ủi muội muội nhỏ của mình.

 "Ngoan, đừng khóc. Hắn làm gì muội, muội nói đi, ca ca giúp muội lấy lại công bằng."

 Cẩn Lan vẫn khóc không ngừng. Hết cách, Cẩn Thần liền hỏi thị nữ bên cạnh Cẩn Lan:

 "Tiểu Cầm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

 "Công tử, ban nãy nô tì và tiểu thư đứng ở đây thì tên đó với đàn em của hắn lại trêu chọc tiểu thư còn muốn đưa tiểu thư và nô tì về trại của hắn."

 Nét giận dữ của Cẩn Thần hiện rõ trên khuôn mặt. Chàng lạnh giọng toát ra khí tức đáng sợ nói:

 "Người đâu, đưa hắn vào đại lao, chăm sóc hắn kĩ lưỡng, xem đồng bọn của hắn ở đâu, bắt hết lại cho ta."

 Sau mệnh lệnh của tiểu tướng quân, mấy tùy tùng theo sau liền áp giải hắn. Lúc này Cảnh Điềm mới chú ý rằng không thấy sự xuất hiện của thái tử liền hỏi:

 "Thái tử đâu rồi, không phải ngài ấy đi cùng muội sao? Sao bây giờ không thấy?"

 "Thái tử và ngũ công chúa vào trong mua đồ, nói một lát sẽ ra, muội ở lại đợi tỷ và ca ca không ngờ gặp mấy tên lưu manh, may có Tề vương gia ra tay giúp đỡ."

 Đứng chờ một lúc mới thấy bóng dáng của Tề Bác Văn và Nguyệt Hi bước ra từ dòng người, thấy mọi người đông đủ lại có sự xuất hiện của Tề Mộ Tranh, Tề Bác Văn liền lên tiếng hỏi:

 "Cẩn Thần, Cảnh Điềm, hai người đến đủ rồi. Nguyệt Hi muội ấy biết ta ra ngoài chơi nên cũng đòi đi theo, hai người không phiền chứ? Đúng rồi, hoàng thúc, sao người cũng có mặt ở đây thế?"

 Nãy giờ cũng biết tình hình ra sao, lại thấy Tề Bác Văn thản nhiên như chưa có chuyện gì, Mộ Tranh liền hừ lạnh một tiếng:

 "Tề Bác Văn, ngươi vậy mà để lại tiểu cô nương tay chói gà không chặt này rồi đi mất. Ta mà đến chậm chút nữa xảy ra chuyện thì ngươi ăn nói sao với tiểu tướng quân đây?"

 "Hoàng thúc, người nói vậy là sao?"

 "Ngươi đi mà hỏi Phó tiểu thư."

 Tề Bác Văn quay sang đang tính mở lời hỏi Cẩn Lan chuyện gì đã xảy ra, chưa kịp lên tiếng Cẩn Lan đã cắt lời:

 "Chuyện cũng qua rồi, thái tử điện hạ không cần để trong lòng. Tề vương gia, đa tạ ngài vừa rồi cứu tiểu nữ. Có duyên gặp mặt chi bằng cùng đi với bọn ta, ngài thấy thế nào."

"Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh rồi."

Thế là Tề Bác Văn không hỏi thêm được gì, Tề Bác Văn và Nguyệt Hi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Món quà mua cho Cẩn Lan cũng không thể đưa cho cô. Cẩn Lan vẫn vui vẻ theo sau ca ca của mình, nói chuyện với Cảnh Điềm, dường như cũng chẳng còn để tâm quá nhiều về chuyện ban nãy.

Tề Mộ Tranh ung dung đi sau Cẩn Lan, không lên tiếng chỉ bước sau cô. Dường như Mộ Tranh rất ấn tượng với cô nương phủ tướng quân, thấy cô ấy rất đáng yêu. Cẩn Lan cảm giác có ai đó đang nhìn mình, cô quay đầu lại chặm mắt với Mộ Tranh, cô liền cười với ngài ấy, thấy Tề Mộ Tranh đi về phía sau rất đơn độc, Cẩn Lan để lại cho Cẩn Thần và Cảnh Điềm có không gian riêng, bản thân đi chậm lại đợi Mộ Tranh.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***