Trước Khi Nữ Chính Trọng Sinh, Nam Chính Đã Bị Tôi Dẫn Dắt Rồi

Chương 11



Chương 11:  

Chiếc lưỡi hơi lạnh trượt vào miệng tôi, anh cũng nếm được vị cà phê đen, anh hơi rời môi tôi: “Tiểu Thanh Nhi, thật ra anh không thích uống cà phê đen.”

Ánh mắt tôi mơ màng theo lời anh hỏi: “Vậy anh thích uống gì?”

Trong lúc nụ hôn của anh sắp đáp xuống, anh trả lời: “Ừ, anh thích cà phê đen trong miệng Tiểu Thanh Nhi.”

Vị đắng mang theo chút ngọt ngào khiến anh không thể dừng lại được.



Còn nhớ mấy chương trước bà nội Phó nói Phó Cửu Hàn gọi điện báo với bà là muốn kết hôn đúng không, đúng vậy, chúng tôi thật sự (chính xác là Yêu Yêu) đã đẩy lịch cưới lên sớm hơn.

Còn tôi chỉ đơn giản là nhận thông báo này mà thôi, tôi hỏi Phó Cửu Hàn tại sao lại vội vàng như vậy?

Cửu gia: “Em cũng biết anh sắp ba mươi rồi...”

“Ừ đúng, anh già quá.” Đột nhiên tỏ ra chán ghét.

... Sự im lặng kéo dài khiến tôi bắt đầu nghĩ mình đã nói sai điều gì đó.

Anh thở dài gật đầu: “Ừ, đúng vậy nên anh phải giữ chặt cô tiểu yêu tinh 25 tuổi nhà anh lại, đừng đi quyến rũ người khác.”

... Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ rằng Phó Cửu Hàn đã thay đổi tính cách, cái tính cách bây giờ của anh chẳng giống một ông trùm chút nào.

Tôi không tiếp tục chủ đề này, cúi đầu nhìn xuống bụng mình: "Vậy em có nên giảm cân không, nếu không khi kết hôn sẽ không còn đẹp nữa."

Tôi véo một chút mỡ trên bụng, gần đây quả thật là ăn uống cùng Phó Cửu Hàn quá tốt.

Phó Cửu Hàn cũng thuận tay véo một cái, dường như đang cân nhắc: "Cũng được, không uổng công nuôi."

Tôi cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngay giây phút sau, Phó Cửu Hàn lại ôm tôi vào lòng, âu yếm nói: "Tiểu Thanh Nhi mập một chút trông đẹp hơn."

"Vậy sau này Yêu Yêu không được chê em mập đâu!"

"Không đâu, anh đâu có mù." Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu tôi.

Hả? Không mù? Câu này sao nghe quen quá, tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì anh cũng nói thêm một câu: "Vậy nên... em cũng không được chê anh già."

... Xem ra Cửu gia vẫn rất để ý đến tuổi tác của mình.

Chẳng qua, tôi sẽ không chê đâu.

Giang Yên đến tìm Phó Cửu Hàn là sau khi tôi rời đi.

Không hiểu sao cô ta luôn nghĩ mình vẫn còn cơ hội, có lẽ tôi đã tát cô ta nhưng vẫn chưa đủ để cô ta tỉnh ngộ.

Lần này Giang Yên không mặc váy trắng, mà mặc bộ đồ cô ta đã mặc khi gặp Phó Cửu Hàn lần đầu.

Phó Cửu Hàn nhìn ánh mắt đắm đuối của người phụ nữ ngồi đối diện, lông mày nhíu lại gần như sắp thắt nút.

Nếu không phải để giải quyết dứt điểm rắc rối này, có lẽ anh sẽ không gặp cô ta.

Lisa nói rằng thời gian gần đây Giang Yên liên tục đến công ty, nhiều lần bị bảo vệ đuổi đi.

"Tiểu thư Giang, tôi vốn không thích lãng phí thời gian, nếu cô có chuyện gì thì xin hãy nói nhanh." Anh vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tỏ ý thời gian của mình không nhiều.

Ánh mắt đắm đuối của Giang Yên đột nhiên cứng đờ, Phó Cửu Hàn kiếp trước rõ ràng là người sẽ cầu xin cô ta nói chuyện với mình, sẽ không bao giờ thiếu thời gian trước mặt cô ta.

"Kiếp trước anh không phải như vậy, Cửu Hàn..." Giang Yên nghẹn ngào, như đang tố cáo một tên đàn ông tệ bạc.

Phó Cửu Hàn khóe miệng giật giật, xoa xoa lông mày: "Vậy cô nói xem kiếp trước tôi như thế nào?"

“Anh...” Giang Yên bị câu hỏi này làm cho đứng hình, cô tưởng rằng Phó Cửu Hàn sẽ phản bác lại cô nhưng bây giờ anh lại sẵn lòng lắng nghe cô nói!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com