Trước Khi Nữ Chính Trọng Sinh, Nam Chính Đã Bị Tôi Dẫn Dắt Rồi

Chương 13



Chương 13:  

Anh ấy đặc biệt coi trọng đám cưới này, mọi khâu đều muốn tham gia, còn bắt tôi cũng phải tham gia, tôi nói rằng hay là đi làm thủ tục đăng ký trước đã.

Bạn có tin không?

Phó Cửu Gia trong truyền thuyết dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, giờ đây một tay cầm chứng minh thư và hộ khẩu, một tay nắm tay tôi đứng trước cửa phòng dân sự, căng thẳng nuốt nước bọt.

Khi bước vào, anh ấy đột nhiên kéo tôi lại, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Thanh Nhi, em đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?"

Anh ấy bị bệnh à?

Tôi định đưa tay sờ trán anh ấy, anh ấy nắm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành.

"Anh biết tính cách anh không tốt, mọi người đều nói anh cực đoan đáng sợ, anh sợ sau này em sẽ chán ghét anh."

Anh ấy nắm tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình, như muốn nói với tôi về sự chân thành của mình: "Nhưng..."

“Tiểu Thanh Nhi, anh có đi khám bác sĩ tâm lý vì em, anh muốn dần trở nên tốt hơn vì em, để cho em một tình cảm bình thường.”

Tôi thừa nhận mình đã rơi nước mắt vì những lời từ tận tâm can của Phó Cửu Hàn, cũng chẳng trách gần đây anh ấy kiềm chế tính khí đến vậy.

Tôi lau nước mắt, úp mặt vào lòng Phó Cửu Hàn: "Đồ khốn, anh đền cho em lớp trang điểm nhẹ nhàng hôm nay đi."

Hôm nay chắc không nhận giấy đăng ký kết hôn được rồi, tôi không muốn chụp ảnh với đôi mắt sưng như trái nho.

Cửu Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an tôi nhưng lời nói lại đầy áp đảo: "Anh chỉ cho em một cơ hội duy nhất để rời xa anh thôi, Tiểu Thanh Nhi."

"Nếu em đã suy nghĩ thấu đáo, anh có thể để em đi..."

Tôi ôm chặt lấy eo Phó Cửu Hàn, muốn mắng c.h.ế.t anh ta nhưng hết lần này tới lần khác lại không nỡ: "Phó Cửu Hàn, anh cố tình không muốn cưới em đúng không? Em khó khăn lắm mới quyến rũ được anh, giờ anh đang nói cái gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phó Cửu Hàn ôm chặt tôi trong vòng tay, vui mừng khôn xiết: "Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Thanh Nhi, Tiểu Thanh Nhi..."

"Anh sẽ không buông tay đâu, cả đời cũng không buông."

...Mấy hôm nữa nên đổi bác sĩ tâm lý khác.

Cuối cùng hai đứa tôi vẫn nhận giấy đăng ký kết hôn, Phó Cửu Hàn dỗ dành tôi vào,

Do lỗi của tôi mà nhân viên tưởng tôi bị Phó Cửu Hàn ép buộc, suýt nữa phải tuyên truyền pháp luật tại chỗ, còn tôi thì đứng một bên hì hục tô son điểm phấn.

Tiếc là trong ảnh đăng ký kết hôn, đôi mắt tôi vẫn hơi có chút không tự nhiên.

Về đến nhà, Phó Cửu Hàn vừa lăn trứng gà cho tôi đắp mắt vừa xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Thanh Nhi, xin lỗi..."

Tôi liếc nhìn anh, người đàn ông này rõ ràng đang cười tươi như hoa, chẳng có chút hối lỗi nào.

Tôi nghi ngờ mình lại bị lừa, lần sau tuyệt đối không tin lời nói dối của đàn ông nữa...

Hiện tại tôi đang ở bệnh viện, Phó Cửu Hàn đang ôm tôi trong lòng, còn Giang Yên đang được cấp cứu.

Không lâu trước đó, Giang Yên mặc đồ bệnh nhân, cầm d.a.o lao về phía tôi vừa tan ca tối.

Tôi phản xạ nhanh chóng nắm lấy tay cô ta và hét lên: "Giang Yên, cô điên rồi sao?!"

Cô ta nhìn tôi với mái tóc rối bù, vẻ mặt điên cuồng, gào thét: "Tôi điên rồi! Chỉ cần cô chết... chỉ cần cô chết!"

"Tôi c.h.ế.t thì sao?" Tôi cố gắng lý lẽ với cô ta: "Tôi c.h.ế.t thì cô sẽ vào tù, thế nào? Muốn làm nữ chính ngược tâm à?"

Cô ta không trả lời tôi, có lẽ trong đầu chỉ nghĩ đến việc g.i.ế.c tôi.

Vì là buổi tối nên trên đường chẳng có ai, tôi cũng không biết nhờ ai giúp, Phó Cửu Hàn gần đây cũng bận công việc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com