"Vậy em yêu ai? Kỷ Phàm sao?" Phó Cửu Hàn nhìn cô với vẻ chế giễu: "Em có biết hắn đã phản bội em từ lâu rồi không?"
Câu nói này chạm đến tận cùng sự chịu đựng của Giang Yên, cô càng thêm tức giận, thậm chí có chút điên cuồng: "Anh ấy sẽ không phản bội tôi, đều là tại anh! Đều là tại anh, đều là tại anh..."
Giang Yên lẩm bẩm, rồi từ trong túi lấy ra con d.a.o nhỏ mà Kỷ Phàm đã đưa cho cô. Nhân lúc Phó Cửu Hàn không để ý, cô thẳng tay đ.â.m vào n.g.ự.c anh.
Phó Cửu Hàn kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống đất, nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ: "Anh không cố ý, anh không cố ý..."
Anh chỉ cảm thấy mắt mờ dần, nghĩ rằng như vậy cũng tốt. Cảm giác không kiểm soát được bản thân thật quá khó chịu. Nếu trời cao thương xót, xin hãy để anh mở mắt sang kiếp sau.
Khi Phó Cửu Hàn tỉnh dậy, Trương Dữ gần như phát điên vì vui mừng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt thất vọng của ông chủ mình.
Việc tiếp theo cần làm rất đơn giản, Phó Cửu Hàn bảo Trương Dữ chuẩn bị thỏa thuận ly hôn. Những gì anh chia cho Giang Yên cũng đủ để cô dùng cả đời.
Nhưng Giang Yên, người phụ nữ ấy hết lần này tới lần khác chẳng chịu nhận bất cứ thứ gì, mở miệng ra là nói mình có lòng tự trọng, tuyệt đối không nhận đồ của anh, anh cũng chẳng nói gì thêm, ly hôn xong là xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói người phụ nữ này ngốc cũng đúng là ngốc thật, cô chẳng đòi hỏi gì liền đi tìm Kỷ Phàm.
Kỷ Phàm, gã đàn ông đó vừa thấy cô không vòi vĩnh được chút lợi lộc nào từ Phó Cửu Hàn, lập tức trở mặt không nhận người, thẳng thừng nói cho Giang Yên sự thật, cuối cùng cầm theo số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại của Giang Yên cùng Giang Uyển chuẩn bị bỏ trốn. Giang Yên nhất quyết bám theo, dọa sẽ báo cảnh sát, Kỷ Phàm bực tức liền cầm con d.a.o trên bàn đ.â.m thẳng vào cô. Lo sợ sau này gặp rắc rối, hắn ta quyết định phóng hỏa thiêu rụi mọi thứ.
Lý do Phó Cửu Hàn đi cứu Giang Yên rất đơn giản, chỉ là để trả hết ân cứu mạng của cô. Anh nói với Giang Yên rằng kiếp sau đừng gặp lại anh nữa.
Thật ra là anh không muốn bị ép buộc phải yêu một người nữa, cảm giác đó quá khổ sở. Một đời này, anh trả tự do cho cô, cô cũng trả tự do cho anh.
Trong cơn mê man, bên tai anh không phải là tiếng khóc thét của Giang Yên, xung quanh cũng chẳng phải ngọn lửa, mà là người phụ nữ mặc váy ngủ ôm lấy anh thì thầm bên tai: “Yêu Yêu, mau đến tìm em đi.”
Phó Cửu Hàn khẽ nhắm mắt, thôi thì cứ vậy đi, anh chỉ mong kiếp sau mau tới.
Khi Phó Cửu Hàn mở mắt lần nữa, anh đã nằm trong bệnh viện, được cứu sống. Nhưng cái đầu đang gục bên giường này là sao?
Người phụ nữ nghe thấy động tĩnh bỗng tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Phó Cửu Hàn đang ngơ ngác, mỉm cười nói: “Chào Cửu gia, em là vị hôn thê cũ đồng thời cũng là vị hôn thê hiện tại của anh - Lâm Thanh Nhi đây.”