Tấm ngăn và chăn đều đã hiện diện, tôi phải làm sao xứng đáng với công dụng của hai thứ này...
Thấy Phó Cửu Hàn lại lấy máy tính xách tay ra bắt đầu làm việc, dù đầu óc bảo tôi đừng được voi đòi tiên nhưng cơ thể tôi không kiềm chế được.
Tôi áp sát Phó Cửu Hàn, nhân lúc anh không để ý đóng sập máy tính lại ném sang một bên, lại một lần nữa bám lên đùi anh.
Anh dường như còn chưa kịp định thần, tôi đã thuần thục áp sát mặt anh, nhìn kỹ thì trên đó còn lưu lại dấu vết tôi để lại không lâu trước: "Cửu gia, anh lau mất son của em rồi."
"Lâm Thanh Nhi, cô đừng được voi đòi tiên." Làn da vốn trắng lạnh của Phó Cửu Hàn ửng hồng lên, tốt lắm, anh không có vẻ gì là muốn đẩy tôi ra.
Tôi mím môi, ánh mắt đầy ý cười: "Em sẽ giúp Cửu gia đánh lại ngay... ừm, màu son mới."
Vừa nói tôi vừa in một nụ hôn lên má trái anh, rồi hôn lên môi anh.
Không biết có phải do hơi men trên người tôi ảnh hưởng đến anh không, lần này đến cả ý thức anh cũng bị tôi làm rối tung, thậm chí còn bắt đầu đáp lại nụ hôn của tôi.
Anh ấy quấn lấy lưỡi tôi, hôn một cách tỉ mỉ khiến tôi gần như không thở được. May mắn thay, tay anh ấy vẫn còn khá đứng đắn.
Sau nụ hôn, đuôi mắt anh ấy hơi đỏ, nhìn tôi chằm chằm. Tôi thở gấp, có chút ngạc nhiên nhìn lại anh.
Anh ấy vuốt ve lưng tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy tình ý: “Lâm Thanh Nhi, em thắng rồi.”
Vừa dứt lời, anh ấy lại hôn lên môi tôi.
Trong lòng tôi có chút bất an, cảm giác rằng sự chủ động trước đây của tôi sẽ bị anh ấy trả lại từng chút một.
Tôi đón nhận nụ hôn của Phó Cửu Hàn, không để ý đến sự ám ảnh trong ánh mắt anh.
“Lâm Thanh Nhi, đã thắng rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
…
…
Lửa.
Ngọn lửa thật lớn.
Giang Yên quỳ gối trên mặt đất, nhìn ngọn lửa dữ dội trước mắt. Vừa mới đây, người đàn ông cô yêu nhất cùng với người bạn thân của cô đã đ.â.m cô một nhát và bỏ mặc cô ở đây, châm lửa đốt.
Giang Yên gần như không thở được, trong đầu hiện lên hình ảnh của Phó Cửu Hàn, người đàn ông thực sự yêu cô đến tận xương tủy nhưng lại bị cô làm tổn thương sâu sắc nhất, giờ đang nằm trong bệnh viện.
“Cửu gia, ngài không thể vào được, Cửu gia!”
“Cút đi!”
Là Phó Cửu Hàn! Anh ấy đến cứu cô rồi! Nhưng không phải anh ấy đang ở bệnh viện sao?
Cánh cửa bị đập mở, một bóng người quen thuộc lao vào. Phó Cửu Hàn nhanh chóng xác định vị trí của Giang Yên, bất chấp ngọn lửa đang cháy xung quanh, từng bước tiến lại gần cô.
Khi đến bên Giang Yên, mái tóc đen của anh đã bị cháy xém, quần áo trên người cũng rách tả tơi.
Anh ấy muốn bế Giang Yên lên nhưng vết thương trên người anh do cô đ.â.m vẫn chưa lành, n.g.ự.c đã đầy máu, thêm vào đó là hít phải quá nhiều khói, cuối cùng không chịu nổi, ngã xuống bên cạnh cô.
Giang Yên khóc lóc, cố gắng kéo Phó Cửu Hàn dậy: “Phó Cửu Hàn, Phó Cửu Hàn, anh không được chết!”
“Tiểu Yên, kiếp sau, đừng gặp anh nữa.” Giọng nói khàn đặc, gần như xé nát trái tim Giang Yên.
Giang Yên nước mắt đầm đìa, lắc đầu điên cuồng, ánh mắt tràn đầy hối hận: “Phó Cửu Hàn, anh đừng chết, em sẽ nghe lời anh, em sẽ không chạy lung tung nữa!”
Đáng tiếc, cuối cùng Phó Cửu Hàn vẫn nhắm mắt lại.
Giang Yên ôm lấy Phó Cửu Hàn, nhìn ngọn lửa trước mắt và đám người đang xông vào, cũng từ từ khép mắt lại.