Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay

Chương 185: Người cũng phải hướng đến tương lai



Tình cảm và tin tức hôn nhân của Lương Lục vừa công bố, giới truyền thông đã sôi sục khắp nơi, rình rập tại mọi góc khuất có thể chớp được khoảnh khắc đắt giá, hy vọng chiếm lĩnh trang nhất đầu năm.

Trời không phụ lòng người, vào tiết Lập Xuân năm nay, đúng ngày công chiếu phim 'Trước Khi Tuyết Đầu Mùa Rơi', nhóm phóng viên giải trí đứng đầu là Truyền Thông Thế Kỷ đã bắt được loạt ảnh chất lượng cao ghi lại cảnh Lương Lục rời rạp chiếu phim, sau đó công khai xuất hiện tại văn phòng đăng ký kết hôn.

Truyền thông không kiêng nể, bài viết đi kèm vẫn giữ phong cách cường điệu và châm biếm quen thuộc. Tiêu đề in đậm chiếm trọn trang bìa báo giấy ngày hôm sau, gây chú ý mạnh: [Tân nhân tân hôn rạng rỡ hạnh phúc, 'ngọc nữ' làng đạo diễn 'rửa tay gác kiếm', thoắt cái đổi đời, gặp lại đã thành phu nhân đại gia.]

Có lẽ nhờ loạt ảnh quá xuất sắc, giới báo giái vốn đang ế ẩm đã bắn phát súng đầu năm, chỉ nhờ sức hút của Lương Quyến đã hoàn thành chỉ tiêu cả năm. Trên mạng, dưới sự dẫn dắt của hội hâm mộ, dù không cần PR, dư luận đã nghiêng hẳn về một phía. Lời chúc tràn ngập khắp các diễn đàn, chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng Weibo suốt ba ngày liền.

Dù các paparazzi đã khóa chắc khoản thưởng cuối năm nhờ ảnh đăng ký kết hôn, nhưng đăng ký là một chuyện, đám cưới lại là chuyện khác. Ai cũng biết, phần chính vẫn còn ở phía sau.

Khi thiết kế thiệp mời, danh sách khách mời và sơ đồ chỗ ngồi được hoàn tất, trợ lý hàng đầu Dư Vi đã lái xe đến biệt thự Gia Sơn vào chiều thứ Sáu, theo thông lệ mời Lê Bình và Tống Nhược Cẩm xem qua.

Gọi là "theo thông lệ", vì những việc tỉ mỉ này Lục Hạc Nam đã tự tay kiểm tra không dưới mười lần, không thể có bất cứ sai sót nào. Bề ngoài là mời hai vị trưởng bối giám sát, nhưng thực chất chỉ là làm theo quy trình, tránh để người khác dị nghị.

Khi bảo mẫu dẫn Dư Vi vào, phòng khách yên tĩnh lạ thường. Cô cúi đầu bước nhanh qua hành lang, mới thoáng thấy hai bóng người — Lê Bình và Tống Nhược Cẩm đang uống trà ở sân sau. Đầu tháng Tư, ngoài trời vẫn se lạnh, hai chị em khoác áo choàng ngồi đối diện, không khí khá hòa hợp.

Quan hệ của họ tốt lên từ khi nào thế? Dư Vi giật mình, nhưng không lộ ra, chỉ khẽ mỉm cười, nín thở đứng bên Tống Nhược Cẩm, vẫn vẻ ngoan hiền không xen vào chuyện người khác.

Mở túi hồ sơ, tài liệu rơi trên bàn kính. Lê Bình cầm danh sách khách mời lên, chỉ liếc qua rồi bỏ xuống, xong việc cho có lệ. Bà nâng tách trà khảm hoa, mỉm cười với Dư Vi, yên tâm thưởng trà.

Tống Nhược Cẩm thì khác. Bà đeo kính gọng mảnh, trải sơ đồ chỗ ngồi trên đùi, ngón tay lướt từng phân một, suốt quá trình đều nhíu mày, khiến Dư Vi không dám thở mạnh.

Một lúc sau, giữa không gian yên tĩnh, tiếng chất vấn của Tống Nhược Cẩm vang lên: "Tại sao không bố trí chỗ cho truyền thông?"

Những sự kiện quan trọng thường mời một số phóng viên đáng tin cậy đến chụp ảnh, tiện cho việc đăng báo sau này, tranh thủ thiện cảm công chúng — đó là truyền thống lâu đời của giới thượng lưu Kinh Châu. Tống Nhược Cẩm không tin Lục Hạc Nam nắm quyền nhiều năm lại không cân nhắc chi tiết này.

Dư Vi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Cô ổn định tinh thần, hơi cúi người giải thích: "Chủ tịch Lục nói đây là ý của phu nhân. Phu nhân cho rằng đám cưới là chuyện riêng tư, không thích hợp lộ diện trước ống kính. Hơn nữa, tính chất công việc của cô ấy trong giới giải trí khiến sự chú ý của công chúng vượt xa người thường, việc tốt đẹp dễ bị biến thành đề tài bàn tán."

"Phu nhân còn nói, khách mời đám cưới đều là những nhân vật quyền quý và đối tác thân thiết với nhà họ Lục. Để bảo vệ sự riêng tư của mọi người khỏi trở thành chủ đề trà dư tửu hậu, sẽ không mời truyền thông tham dự. Tuy nhiên, đội PR sẽ quay phim toàn bộ quá trình, sau đó chọn ra những phân đoạn không gây tranh cãi, dựng thành vlog đăng lên trang cá nhân của phu nhân, coi như có trách nhiệm với công chúng."

Một loạt từ "phu nhân" được thốt ra tự nhiên đến mức nào. Dù lý lẽ rành mạch, Tống Nhược Cẩm vẫn cảm thấy bực bội vô cớ, nét mặt càng thêm khó chịu trước giọng điệu bình thản của Dư Vi.

Khi Dư Vi dứt lời, bà ngẩng cằm, liếc cô một cái, lạnh nhạt châm biếm: "Các cô đổi cách xưng hô nhanh thật."

Dư Vi giật mình, nhớ lại bài diễn văn dài vừa rồi, mới nhận ra mình thất ngôn. Cô không cố ý đối đầu với Tống Nhược Cẩm, chỉ là hơn một tháng qua bị đồng nghiệp ảnh hưởng, cách xưng hô đã ngấm vào tiềm thức.

Kể từ khi Lục Hạc Nam và Lương Quyến đăng ký kết hôn, các cô gái trẻ ở văn phòng Hội đồng quản trị đều rất thức thời. Mỗi khi cuộc họp căng thẳng, mấy trợ lý hành chính sẽ mang đồ ăn nhẹ Lương Quyến gửi tặng vào phòng họp.

Vừa phát đồ dọc bàn, họ vừa mỉm cười, liếc nhìn Lục Hạc Nam, vờ như vô tình nói: "Phu nhân cảm thông mọi người họp vất vả, chuẩn bị chút đồ ăn chiều..."

Có khi đồ không đủ, trợ lý sẽ xách túi đồ ăn giao tận nơi gõ cửa phòng họp, nhìn vào ánh mắt giận dữ của Lục Hạc Nam, ngây thơ nói: "Đây là tiệm đồ Nhật phu nhân từng khen, đúng giờ cơm, mọi người có thể tạm dừng công việc, cùng thưởng thức..."

Đũa cầm trên tay, vị tươi ngon của sashimi tan trên đầu lưỡi, người đàn ông ngồi ghế chủ tịch bỗng nguôi giận. Nửa sau cuộc họp diễn ra êm đẹp giữa sự kính cẩn của mọi người.

Dần dà, mấy con cáo già Hội đồng quản trị quen nịnh nọt cũng tìm ra "lá bùa hộ mệnh" mang tên Lương Quyến. Dù là chuyện công hay tư, nếu có điều khó nói, họ đều cố gắng liên hệ bản thân với "phu nhân", đổi lấy sự nhượng bộ hiếm hoi của Lục Hạc Nam.

Thử nghiệm suốt hai tháng, lần nào cũng hiệu nghiệm, chưa một lần thất bại.

Nhưng những điều này không thể biện minh cho sự sơ suất của Dư Vi. Là trợ lý thân cận nổi tiếng cẩn trọng, cô mím môi không dám thanh minh. May thay, Lê Bình không đành lòng, thở dài bỏ tách trà xuống, khéo léo giúp cô thoát hiểm.

"Nhược Cẩm, sớm muộn gì cũng thế, cần gì phải khó chịu với một đứa trẻ?"

"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi." Tống Nhược Cẩm bực dọc nhắm mắt, vẫy tay ra hiệu cho Dư Vi lui ra. "Không phải khó chịu."

Lê Bình thừa hiểu nhưng không nói thẳng, chỉ đùa cợt hỏi: "Em vẫn còn áy náy về chuyện hôn nhân của Hạc Nam?"

Tống Nhược Cẩm khẽ nhếch môi, vẻ kiêu ngạo giả tạo đã lung lay: "Nếu tôi áy náy thì đã không đồng ý cho Lương Quyến vào cửa."

Lê Bình bật cười: "Em đồng ý hay không thì sao? Chẳng lẽ em không đồng ý, Hạc Nam sẽ nghe theo ý em, sống trọn đời với cô gái nhà họ Kiều?"

Tống Nhược Cẩm cứng người. Bà không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lê Bình bằng ánh mắt đầy ý vị.

"Bọn trẻ đã lớn rồi, hãy để chúng tự quyết định." Lê Bình đối diện với ánh mắt Tống Nhược Cẩm, góc cạnh đã bị mài mòn sau cái chết của chồng. Giọng điệu bình thản như gương mặt lạnh lùng.

"Để chúng tự quyết định?" Tống Nhược Cẩm cười khẽ, như vừa nghe một trò đùa thú vị, đuôi mắt hằn vài nếp nhăn, "Chị à, sau khi mọi chuyện đã an bài, giờ chị muốn làm người tốt?"

"Ý em là gì?" Lê Bình nhíu mày.

Tống Nhược Cẩm bỗng thấy buồn cười, nụ cười ngày càng sâu, ánh mắt đầy bi thương. Bà thấy không đáng cho đứa con trai từng xem Lê Bình như mẹ hiền.

"Chị nói xem, nếu Hạc Nam biết Sở Hằng giấu chuyện Lương Quyến từng sảy thai là do chị chỉ đạo, liệu nó còn hết lòng hiếu thảo với chị không?"

Tống Nhược Cẩm dừng lại, sau đó từng chữ nhắc Lê Bình nhớ về quá khứ đã bị lãng quên.

"Chị nói xem, nếu nó biết người mợ nó tin tưởng nhất từng đặc biệt bay đến Cảng Châu trước khi nó đính hôn, bề ngoài là an ủi nhưng thực chất là cảnh cáo người phụ nữ nó yêu đừng gây chuyện vào thời điểm then chốt, nó sẽ nghĩ gì?"

Lê Bình cúi mặt, đôi tay được chăm sóc kỹ nắm chặt thành ghế mây. Sự hoảng loạn chỉ thoáng qua trong mắt, không ai hay biết.

"Ý cô là muốn nói—" Bà ngẩng đầu, khuôn mặt tái mét.

Tống Nhược Cẩm lạnh lùng giơ hai ngón tay, ngắt lời: "Chị yên tâm, tôi không rảnh đến thế."

Dưới ánh hoàng hôn, bà nheo mắt, tư thế cao ngạo khiến Lê Bình nhớ về ngày xưa — nhớ về ba bốn chục năm trước, khi mới gả vào nhà họ Lục, gia thế, nhan sắc, năng lực đều không bằng Tống Nhược Cẩm, bị chèn ép khắp nơi.

Những ngày đó khó khăn đến mức giờ nghĩ lại, bà vẫn không khỏi run rẩy.

"Vậy cô muốn làm gì?" Lê Bình đột ngột ngẩng đầu, giọng điệu cứng rắn nhưng run rẩy.

"Tôi không định làm gì cả." Tống Nhược Cẩm cười nhạt đứng dậy, để lại cho Lê Bình một bóng lưng không thể thấu hiểu, càng không thể kiểm soát.

"Chỉ là tôi không chịu được loại người như các chị, làm người tốt không đến nơi đến chốn, lại có lòng thương hại, làm kẻ xấu cũng chẳng thỏa thuê."

Sống thật mệt mỏi và giả tạo.

Một tuần trước đám cưới, Lương Quyến với tư cách là cô dâu sắp cưới không hề căng thẳng. Cô thậm chí còn tham gia một buổi bình phim với tư cách giám khảo, và dành cả ngày đưa Quan Lai đi khám thai định kỳ.

Quan Lai mang thai, người vui nhất ngoài bố đẻ Thẩm Hoài Tự, chính là mẹ đỡ đầu Lương Quyến.

"Nhìn cậu kìa, có giống một cô dâu sắp cưới không?" Quan Lai nằm dài trên sofa, nhìn Lương Quyến đang mê mải xem phim mà tức không chịu nổi.

Lương Quyến không tranh luận với bà bầu, lập tức bấm tạm dừng, bỏ qua phân đoạn cao trào, đến bên Quan Lai, cúi đầu thỉnh giáo: "Vậy theo cậu, bây giờ mình nên như thế nào?"

Quan Lai bỏ một quả sơn tra vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ, rồi đếm trên đầu ngón tay liệt kê: "Ít nhất phải như mình năm ngoái, căng thẳng đến mất ngủ cả đêm, từ sáng đến tối không lúc nào ngơi tay. Hồi đó, riêng danh sách các nghi lễ đám cưới mình đã diễn tập không dưới mười lần."

Đối diện ánh mắt mong đợi của Quan Lai, Lương Quyến nghiêm túc gật đầu, sau đó buông một câu khiến người ta muốn đấm: "Bác sĩ Quan, cậu nói đúng, những triệu chứng này, Lục Hạc Nam đều có."

"Cậu đã chuyển hết sự căng thẳng của mình sang anh ấy rồi!" Quan Lai bóp mạnh má Lương Quyến, nén lại ý muốn trợn mắt.

"Thật ghen tị với cậu, lấy được người chồng chu đáo như vậy, đến đám cưới cũng không phải lo—"

Tiếc là lời than thở chưa kịp dứt, một giọng nam trầm trầm vang lên bên tai khiến Quan Lai giật mình.

"Vợ yêu, em đang phàn nàn anh không đủ chu đáo à?"

Cùng với câu chất vấn này là tiếng cười khẽ đầy hài hước.

Lương Quyến chớp mắt, nghe tiếng cười ấy trong lòng thì quay đầu lại, bất ngờ thấy Lục Hạc Nam đứng cạnh Thẩm Hoài Tự, tựa khung cửa, một tay che miệng cười thích thú.

Quan Lai quay lưng lại, không dám ngoảnh đầu, co rúm trong lòng Lương Quyến nuốt khan. Nhưng trước khi kịp bình tĩnh lại, chiếc ô che chở này đã bỏ rơi cô, chân trần chạy về phía cửa, không chút xấu hổ lao vào vòng tay người đàn ông.

Không thể kết bạn với kiểu người trọng sắc khinh bạn! Trong lòng Quan Lai âm thầm mắng mấy câu, còn chưa kịp liệt kê xong "tội trạng tày trời" của Lương Quyến thì Thẩm Hoài Tự đã ung dung đứng chắn trước mặt cô, vững như tường đồng vách sắt, dịu dàng nhưng đầy áp lực, nhẹ nhàng mà kín kẽ bao vây lấy cô.

"Chồng à, anh nghe em giải thích đã..." Quan Lai theo thói quen xoa xoa bụng bầu, giọng cũng yếu đi vài phần.

Thẩm Hoài Tự khẽ gật đầu, khoác áo khoác của mình lên người Quan Lai rồi đứng yên không động đậy, một tay đút túi, thể hiện sự kiên nhẫn trăm phần trăm chờ Quan Lai cho anh một lời giải thích hợp lý.

Quan Lai ấp a ấp úng mãi mà không nói được lý do đâu vào đâu, mắt đảo qua đảo lại, khóe mắt vô tình liếc về phía cửa ra vào, trong lòng càng lúc càng thấy chua xót. Lại thêm hormone thai kỳ rối loạn, mới chớp mắt mấy cái, hốc mắt đã hơi đỏ lên.

Tại sao bên cô thì sấm chớp mây mù kéo đến, còn bên Lương Quyến lại là gió xuân mưa nhẹ, dịu dàng không một gợn sóng?

Thấy được ánh đỏ nơi hốc mắt, Thẩm Hoài Tự vốn đang giả vờ nổi giận trong lòng lập tức hoảng hốt, theo ánh mắt của Quan Lai nhìn sang bên kia, bỗng chốc suýt nữa nghẹn thở tại chỗ. Anh nhắm mắt hít sâu mấy lần, nể tình nghĩa cũ nên mới không trực tiếp đuổi cặp đôi vợ chồng đang "anh anh em em", tựa như đã đến thế giới vô nhân kia ra khỏi cửa ngay tại chỗ.

Quan Lai bị Thẩm Hoài Tự bế ngang người về phòng ngủ, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn bộ phim đang phát đến một nửa trên màn chiếu, cùng cặp đôi đang ôm nhau nơi huyền quan.

"Sao em lại không mang giày?" Lục Hạc Nam bất đắc dĩ thở dài, cúi người tìm giày của Lương Quyến trong tủ, rồi cẩn thận giúp cô mang vào.

Dù sao vợ chồng Quan Thẩm cũng là người quen, Lương Quyến chẳng buồn giả vờ khách sáo, ôm chặt lấy Lục Hạc Nam không buông, dụi đầu vào hõm cổ anh, khẽ rên rỉ: "Sao anh lại về rồi? Không phải nói đến ngày kia mới về sao?"

Tuy ngày cưới đã cận kề, nhưng công việc của Trung Thịnh vẫn chất chồng, Lục Hạc Nam không thể rảnh tay. Lục Nhạn Nam và Lục Sâm vì thương anh mới cưới nên đã chia sẻ không ít công việc, nhưng vẫn còn nhiều kế hoạch công tác đã được sắp xếp từ nửa năm trước, ví dụ như chuyến công tác đến chi nhánh châu Phi kéo dài một tuần này là lịch trình không thể huỷ.

Lục Hạc Nam nhướng mày, đưa tay vén tóc Lương Quyến ra sau tai, khóe môi cong lên, cố ý dùng chính câu nói khi nãy của cô để chọc lại.

"Ai bảo anh căng thẳng mất ngủ, ban đêm không chợp mắt được, đành phải thức trắng đêm giải quyết hết công việc, tranh thủ thời gian để chuẩn bị kịch bản cho ngày cưới."

Hơi thở của Lương Quyến dịu lại, ngón tay vô thức quấn lấy cà vạt của anh, từng vòng từng vòng quấn quanh đầu ngón, im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ hỏi: "Anh nói xem, em có thể làm tốt vai trò vợ anh không? Đến chuyện cưới xin thế này mà em còn chẳng buồn quan tâm, sau này liệu có kéo chân anh trong những việc khác không? Công việc trong giới giải trí của em có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, đến sự phát triển của Trung Thịnh không?"

Ba câu hỏi liên tiếp, câu nào cũng nặng nề hơn câu trước, Lục Hạc Nam bị hỏi đến không kịp phản ứng: "Tại sao lại hỏi vậy? Có phải ai đó nói gì với em rồi không?"

Lương Quyến sững người, không nói ra được sự thật, chỉ đành cười cười: "Không ai cả, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi."

Lục Hạc Nam như có điều suy nghĩ, anh gật đầu, không truy cứu thêm, trái lại hỏi ngược lại: "Nếu anh nói là có, thì em định làm gì?"

Làm gì ư? Lương Quyến cau mày, nghĩ mãi: "Em sẽ..."

Cô không nói tiếp được, hình như cô chẳng làm được gì cả.

Lục Hạc Nam hạ giọng, tay xoa nhẹ vành tai Lương Quyến, giọng chậm rãi nhưng ép người từng chút: "Nếu anh nói là có, chẳng lẽ em sẽ không lấy anh nữa, hoặc từ bỏ giới giải trí như đám phóng viên vẫn đồn đại, từ bỏ sự nghiệp đang thăng tiến của mình, an tâm ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm, làm một phu nhân hào môn mất tên mất tuổi?"

Lương Quyến ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa, trả lời không hề do dự: "Tất nhiên là không."

"Thế thì còn lo gì nữa?" Lục Hạc Nam bật cười, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt.

"Quyến Quyến, nếu vấn đề không thể giải quyết được, thì nó chẳng còn là vấn đề nữa."

"Sao lại không phải là vấn đề?" Lương Quyến bật cười qua hàng nước mắt, ôm chặt lấy anh.

"Vậy thì giao hết cho anh, để anh giải quyết, để nó trở thành vấn đề của anh." Lục Hạc Nam áp tay lên lưng cô, nhìn cô thật sâu mấy giây.

"Quyến Quyến, em phải biết rằng anh cầu hôn em là vì anh yêu em. Anh muốn em làm vợ anh, là vì anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại, không phải vì em có năng lực đặc biệt nào đó để giúp anh che gió chắn mưa."

"Ý định ban đầu khi cưới em là muốn cùng em đồng cam cộng khổ, không phải ích kỷ kéo em vào thế giới của anh, để em một mình chống đỡ, bước nào cũng khó khăn."

Cho nên, sau khi cưới anh rồi, bất cứ vấn đề gì mà em không thể giải quyết, đều là vấn đề của anh. Là vì anh chưa dọn sạch chướng ngại phía trước, mới để em một mình đứng trong bóng tối, hoang mang không lối thoát.

"Sao tự nhiên nói mấy lời cảm động như vậy?" Nước mắt thấm ướt áo sơ mi của Lục Hạc Nam, Lương Quyến có chút ngại ngùng, vùi đầu vào lòng anh mãi không chịu ngẩng lên.

Lục Hạc Nam khẽ cười, lòng bàn tay ấm áp vững chãi ôm lấy gáy cô, hơi dùng lực ép cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của anh.

"Ban đầu là định để dành nói trong lễ cưới, nhưng bây giờ nói ra, hình như cũng không tệ."

Lương Quyến hít mũi, ngón tay đặt lên ngực Lục Hạc Nam vô thức vẽ vòng, thuận theo lời anh tiếp tục: "Thì ra anh đã chuẩn bị nhiều đến vậy, ngay cả lời cảm động trong lễ cưới cũng chuẩn bị sẵn rồi."

Lục Hạc Nam giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, bọc trong lòng bàn tay mình, ánh mắt tinh quái, giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Hình như anh đâu có nói gì?"

Không khí lặng đi mấy giây, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Lương Quyến, anh cố làm ra vẻ bừng tỉnh: "Thì ra em thấy mấy lời vừa rồi là lời cảm động à?"

"Em..." Lương Quyến hơi hoảng, đôi mắt khóc đến ướt đẫm lấp lánh ánh nước.

Cô không giấu được, đành ngang ngược đổ thừa: "Ai bảo bình thường anh không nói mấy câu văn vẻ như thế!"

Lục Hạc Nam bật cười, hào phóng nhận hết mọi lời than phiền của cô.

Anh nín thở, từng chữ rõ ràng: "Là lỗi của anh, sau này nhất định sẽ không keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm với em."

Nói "anh yêu em" với người yêu không phải chuyện khó nói.

Vì mỗi ngày đều có những lời ngọt ngào mới vang lên bên gối, nên những năm tháng dài đằng đẵng của tuổi già, trong từng ngày mong ngóng, cũng trở thành một ngày đáng để chờ đợi.

Đêm buông xuống, Lương Quyến ngồi ở ghế phụ nhắm mắt mơ màng, trong cơn buồn ngủ, xe rẽ vào khúc cua, chầm chậm tiến vào tầng hầm của biệt thự.

Khi xe sắp lướt qua một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh bên lề đường, Lục Hạc Nam đột ngột đạp phanh, hạ kính xe xuống, thò đầu ra dò hỏi: "Mợ, mợ sao lại ở đây?"

Lương Quyến đang trong cơn buồn chán ngẩn người thì bị đánh thức, ngồi thẳng dậy theo phản xạ, vừa ngẩng đầu nhìn ra thì quả nhiên thấy Lê Bình đang đứng ở đầu phố, đeo kính râm, sắc mặt vì lạnh mà tái nhợt vài phần, xem chừng đã đứng ngoài trời chờ được một lúc.

"Tam Nhi?" Lê Bình tháo kính râm xuống, nhìn Lục Hạc Nam đang đẩy cửa xe bước xuống đi về phía mình, sững người mấy giây, rõ ràng là có chút không kịp phản ứng.

"Không phải con đi công tác ở châu Phi rồi sao?"

Lục Hạc Nam cởi áo khoác của mình khoác cẩn thận lên người Lê Bình, sau đó mới dịu giọng đáp: "Bên châu Phi không có nhiều việc lắm, hành trình bị rút ngắn hai ngày nên con về sớm."

"Vậy à..." Lê Bình gật đầu, ánh mắt lướt qua vai Lục Hạc Nam, đối diện ánh mắt của Lương Quyến ở trong xe.

"Sao mợ đến đây lại không điện thoại báo trước?" Lục Hạc Nam nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Lê Bình, nhíu mày, dừng một chút rồi cẩn thận kéo lại cổ áo khoác cho bà.

Lê Bình cười gượng hai tiếng, vẻ mặt có chút lúng túng: "Mớ chỉ tiện đường đi ngang, nghĩ đến thì ghé xem chút thôi."

"Vậy mợ lên xe, cùng bọn con lên lầu đi."

"Không cần đâu." Lê Bình khẽ run lên, lập tức từ chối, bà rút tay mình về, nhìn Lương Quyến, ánh mắt như muốn nói mà lại thôi.

Lương Quyến đứng bên cạnh Lục Hạc Nam, yên lặng chờ một lát, cảm nhận được ánh nhìn của Lê Bình, cô liền cụp mắt xuống, khẽ nhếch môi mỉm cười.

"Anh lên trước đi." Cô khoác tay Lục Hạc Nam, giọng nói dịu dàng, nụ cười tươi tắn, khéo léo hóa giải bầu không khí đang có phần gượng gạo trước mắt.

"Em đưa mợ đến quán cà phê gần đây ngồi một chút, trò chuyện một lát."

Lục Hạc Nam do dự một chốc, nhưng rồi ánh mắt trấn an của Lương Quyến khiến anh cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.

Anh không phải lo lắng chuyện Lương Quyến và Lê Bình ở riêng với nhau, chỉ là không khí hôm nay thật kỳ lạ, như thể có một bí mật đang dần hiện rõ nhưng lại bị ép chôn vùi.

Lê Bình và Lương Quyến sóng bước đứng cùng nhau, nhìn theo bóng dáng Lục Hạc Nam dần đi xa, cho đến khi anh mở cửa xe, ngồi lại vào ghế lái, hai người mới quay lưng rời đi, hướng về quán cà phê gần đó.

Trong gương chiếu hậu, bóng lưng của hai người phụ nữ dần trở nên mờ nhạt. Lục Hạc Nam nghĩ đến ba câu hỏi bất thường của Lương Quyến chiều nay, lại nghĩ đến sự xuất hiện bất ngờ của Lê Bình, liền cầm điện thoại gọi cho Dư Vi.

Chuông chỉ reo vài tiếng đã có người bắt máy, giọng nói trầm ổn của Dư Vi vang lên bên tai. Lục Hạc Nam không vòng vo: "Gần đây mẹ tôi có từng đến biệt thự tìm Lương Quyến không?"

Dư Vi mở nhật ký khách vào khu biệt thự, lướt qua từng dòng cẩn thận xem xét, không thấy tên Tống Nhược Cẩm, liền trầm giọng trả lời: "Phu nhân hai tháng gần đây chưa từng đến khu biệt thự."

Một đáp án ngoài dự đoán khiến Lục Hạc Nam sững người, điếu thuốc trên môi ngậm chưa châm lửa, ngón tay đang bật bánh xe bật lửa cũng khựng lại, đầu bật lửa đặt sát điếu thuốc nhưng mãi chưa châm.

Anh im lặng mấy giây, đưa điếu thuốc chưa cháy khỏi môi.

Lặng đi một hồi, anh cất giọng khàn khàn hỏi: "Vậy trong tuần tôi đi công tác, đã có ai đến đó?"

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt Dư Vi, thời gian tìm kiếm được rút ngắn dần, cuối cùng trong khung hiển thị chỉ còn lại hai chữ — là một cái tên quen thuộc.

Không gian trở nên yên tĩnh, Lục Hạc Nam vô thức nín thở. Anh nghe được tiếng tim mình đập chậm rãi và nặng nề, cũng nghe rõ âm thanh bật lửa đốt dầu vang lên xào xạc.

Ngay giây cuối cùng trước khi Dư Vi kịp đọc lên cái tên đó, Lục Hạc Nam ngẩng đầu nhìn về hướng Lê Bình vừa rời đi, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Thôi, khỏi nói cho tôi biết."

Liệu đáp án đúng có còn quan trọng?

Nếu như họ không muốn để anh biết sự thật — dù có thể sẽ hơi tàn nhẫn — vậy thì anh có thể thuận theo ý họ, vờ như chẳng hay biết gì.

Lòng người không chịu nổi bị đào xới quá nhiều lần. Đáp án từng được xác minh đó cũng không nên trở thành kết thúc cho một mối quan hệ máu mủ.

Thôi thì cứ thế đi. Xưa nay người ta vẫn nói: "Đời người, quý ở chỗ hồ đồ."

Chủ quán cà phê là một người bạn cũ của Lương Quyến, thấy cô đưa người tới, lập tức đích thân dẫn họ vào một góc khuất yên tĩnh không ai quấy rầy.

Là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Lục Hạc Nam, ngay cả Lương Quyến cũng không hiểu tại sao cô và Lê Bình lại rơi vào cảnh trầm mặc đối diện nhau thế này.

Kim đồng hồ lại lặng lẽ quét thêm một vòng. Lương Quyến khẽ hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Lê Bình, chủ động phá tan bầu không khí tĩnh lặng: "Hôm nay mợ đến đây là muốn cháu trả lời câu hỏi mợ đã hỏi cháu tuần trước sao?"

Hàng mi của Lê Bình khẽ run, môi cong lên nhẹ như tự giễu: "Nghe cháu nói vậy, tôi lại thấy mình như kẻ xấu."

Lương Quyến nhẹ nhàng lắc đầu, không hề đề phòng mà mỉm cười với bà: "Mợ nghĩ nhiều rồi. Mợ là trưởng bối của Lục Hạc Nam, quan tâm, cân nhắc đến chuyện hôn nhân của anh ấy, góp ý cho cháu vài câu, đó là điều nên làm."

Câu này nói ra thật đẹp.

Lê Bình ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, không rõ là tán thưởng hay ngạc nhiên.

Lương Quyến cầm cốc cà phê trong tay, giữ cho tâm trạng vững vàng, chậm rãi mở miệng: "Trong mắt mợ, cháu quá đỗi bình thường, không có xuất thân hiển hách, cũng không có mắt nhìn được rèn giũa từ nhỏ. Trước kia, vì không định để Lục Hạc Nam thừa kế nhà họ Lục nên mợ không phản đối cháu, có lẽ vì với một công tử bình thường thì cháu cũng tạm gọi là xứng. Nhưng nếu là vai trò nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục — vị trí mà mợ từng đảm đương — thì có lẽ cháu không đủ tư cách."

Những lời này nếu không được bao bọc kỹ càng, bóc tách ra nói thì quả thực không dễ nghe.

Lê Bình là người ngoài cuộc, chỉ cần nghe đã thấy khó chịu, bà không hiểu vì sao Lương Quyến có thể thản nhiên không đổi sắc, từng chữ từng lời vạch trần, như dùng dao rạch vào cái sự tự cao thanh cao của bà, đẩy xuống tận bùn đen.

Rõ ràng là từng lời hạ thấp được rải xuống đất, vậy mà sống lưng cô vẫn chưa từng cúi xuống một lần.

"Những lời mợ từng nói, cháu đều nhớ kỹ trong lòng. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại suốt một tuần, cháu vẫn không biết nên phản bác thế nào, cũng không biết phải làm gì để khiến tất cả người nhà họ Lục vừa lòng."

Lương Quyến khựng lại một chút, rồi cúi mắt, mỉm cười: "Cháu chỉ biết, cháu không muốn thấy anh ấy lại buồn khổ rơi lệ, không muốn để anh ấy một lần nữa thất vọng với cuộc đời này."

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở cũng dồn dập theo từng nhịp. Trong cơn chấn động, Lê Bình chẳng kịp phản ứng gì, bà vô thức siết chặt tay vịn ghế, lặng lẽ lắng nghe những lời biện giải gần như độc thoại của Lương Quyến.

"Mợ biết không? Hôm nay anh ấy nói với cháu, anh ấy lấy cháu không phải để cháu thay anh ấy chắn gió che mưa, mà là vì không muốn thấy cháu một mình chống chọi tất cả, anh ấy muốn cùng cháu đồng cam cộng khổ."

Lương Quyến khẽ cười một tiếng, sống mũi cay xè, giọng run run không giấu nổi xúc động, đôi mắt không chớp nhìn thẳng vào Lê Bình.

"Cháu cũng muốn nói với anh ấy rằng, đời người đâu phải lúc nào cũng phong ba bão táp? Dù bão tố có thật sự kéo đến, cháu cũng có năng lực, có dũng khí để chắn gió mưa thay anh ấy."

"Nửa đời trước của anh ấy quá khổ đau, gánh vác quá nhiều kỳ vọng, thay quá nhiều người bôn ba vất vả, từng yêu, từng hận, cũng từng mất đi... Nhưng không sao, nửa đời còn lại, sẽ có cháu bảo vệ anh ấy."

Nỗi nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng, Lương Quyến khẽ đưa tay lau khóe mắt ướt, nụ cười trên môi vẫn sạch sẽ, rạng rỡ.

"Những điều cháu nói hôm nay chính là câu trả lời của cháu, không biết có thể khiến mợ yên lòng hay khiến nhà họ Lục hài lòng không. Nhưng ngoài sinh mệnh ra, đó đã là tất cả những gì cháu có thể dâng hiến rồi."

Cô thật sự quá biết cách yêu người. Nói không cảm động là dối lòng. Lê Bình nuốt nước bọt hai lần, cuối cùng cũng lấy lại được tiếng nói trong nền tĩnh lặng trắng xóa như nhiễu âm.

"Hạc Nam lấy được cháu là phúc phần của nó."

Lê Bình ngừng một lúc, nụ cười cũng biến mất, ánh nhìn dành cho Lương Quyến bỗng thêm vài phần soi xét: "Chỉ là cô Lương này, biển đời mênh mông, mong rằng cháu nói được thì làm được."

Lương Quyến không đáp, chỉ bình thản nhìn lại bà.

Không sao cả. Trái tim cô dành cho người mình yêu, chịu được mọi ánh mắt dò xét.

Ánh trăng rọi vào cửa kính sát đất, Lương Quyến liếc nhìn đồng hồ, đang định cáo từ thì bị Lê Bình gọi lại.

Ngữ khí bà đột nhiên mềm xuống, tựa như hạ mình cầu khẩn: "Cô Lương, những lời đối thoại giữa tôi và cháu hôm nay, làm ơn đừng để Hạc Nam biết."

Động tác đứng dậy của Lương Quyến khựng lại. Cô không né tránh, ánh mắt thẳng thắn rơi lên gương mặt Lê Bình, hỏi thẳng: "Cháu không hiểu, lời mợ nói, 'giữa tôi và cháu', là chỉ năm năm trước hay năm năm sau?"

Lê Bình hiểu sai ý, người phụ nữ đã ngạo nghễ nửa đời kia, trong giằng xé nội tâm, chủ động cúi đầu nhận sai.

"Cháu yên tâm, trước khi tôi nhắm mắt, trước khi tôi gặp lại cậu của nó, tôi sẽ nói hết với Hạc Nam, thừa nhận những lỗi lầm năm xưa."

Lỗi lầm ư? Hóa ra trong lòng Lê Bình, những hành động năm xưa—lệch đi một ly, sai cả vạn dặm—chỉ đơn giản là lỗi lầm? Lương Quyến ngồi lại, ánh mắt lộ ra chút xót xa.

"Nếu cháu là mợ của năm năm trước, nếu phải chọn giữa tâm huyết của người chồng đã khuất và cuộc hôn nhân của con trai, có lẽ cháu cũng sẽ lựa chọn như mợ."

Cô cúi mắt, bất giác xoay xoay chiếc nhẫn kim cương nơi ngón áp út, một hơi thở sâu nặng chẳng rõ là buông xuống cho ai.

"Vậy nên mợ ạ, năm năm trước mợ không phụ lòng anh ấy, mợ chỉ khiến anh ấy rơi vào thế khó xử, bắt anh ấy đưa ra một lựa chọn đúng đắn theo lẽ phải mà thôi."

Mợ chỉ là đã lựa chọn cậu thay vì anh ấy — một cách không hề do dự.

Mợ chỉ là đã từ bỏ niềm tin của người trẻ dành cho mợ, để chọn trung thành với tình yêu của mình. Điều đó không sai, chẳng cần phải hối lỗi.

Từ bỏ, là vì không yêu sao? Trên đời này đâu có nhiều câu trả lời tuyệt đối như thế? Đâu có nhiều ranh giới rõ ràng đúng – sai đến vậy?

"Tôi chúc mừng Hạc Nam sau này đã có được cháu." Lê Bình khẽ gật đầu, cuối cùng cũng bật cười, nhưng nụ cười ấy thật thê lương. Không rõ là vì cảm động hay hối tiếc, một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khóe mắt bà.

Trên đời có rất nhiều người tự nhận là yêu sâu đậm và quan tâm đến Lục Hạc Nam, ví như bà, như Tống Nhược Cẩm, như những anh chị em hay bạn bè sẵn sàng vì anh mà hy sinh tất cả...

Nhưng khi đối diện với những lựa chọn nghiệt ngã của số phận, bọn họ cũng từng không chút do dự mà bỏ rơi anh.

Không ai chịu đặt anh lên hàng đầu.

Nhưng Lê Bình nghĩ, cô gái kiên cường và rực rỡ trước mắt — sẽ không như thế.

Cô ấy sẽ đi cùng Lục Hạc Nam đến đâu? Không ai biết. Có thể là đến tận cuối đời, cũng có thể là đến tận chân trời góc biển.

Lương Quyến đứng dậy rời đi. Cô giữ thẳng lưng, nước mắt đọng đầy trong mắt nhưng cứng đầu không chịu rơi xuống. Dưới ánh nhìn của Lê Bình, từng bước chân cô đều vững chãi.

Cô rộng lượng thay mình của năm năm trước, tha thứ cho tất cả quá khứ, tha thứ cho những vấp ngã khiến cô đau đến tê tâm liệt phế, tha thứ cho những rào cản như đại dương ngăn cách giữa hai người tưởng như vĩnh viễn chẳng thể vượt qua, tha thứ cho những nỗi niềm dằn vặt day dứt suốt bao năm.

Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi, phải không?

Đường thì vẫn phải bước tiếp, người cũng phải hướng đến tương lai.

Những ngày tháng còn lại giữa cô và Lục Hạc Nam, nhất định sẽ là những tháng ngày thật hạnh phúc.

Bước ra khỏi quán, gió xuân buổi tối ùa đến, Lương Quyến đón gió mà đi, ngược dòng người, tiến về nơi có ánh sáng — nơi đó chính là nhà. Cô bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.

Góc phố người đến người đi, dưới ánh đèn đường, một người đàn ông lặng lẽ chờ đợi rất lâu. Anh có chút nôn nóng, nên cứ liên tục rít thuốc, tàn thuốc rơi lả tả dưới chân, chất thành từng lớp mỏng.

Mãi đến khi nơi cuối đường, một người con gái đột ngột xuất hiện, tà áo bay lả lướt lao vào lòng anh, vừa vặn như xương cốt ăn khớp, hơi thở hòa cùng nhịp, lấp đầy phần khuyết thiếu trong linh hồn anh — khi ấy, đốm sáng màu cam kẹp giữa hai ngón tay anh cuối cùng cũng tắt lịm trong màn đêm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com