Trưởng Công Chúa Mất Tích

Chương 1: 1



"Công chúa, chúng ta đây là mưu phản đấy."

Khi gần đến Kinh thành, **Tiểu tướng **kề bên ta là Nhiễm Mục nhắc nhở.

Ta đáp: "Ta là công chúa, đâu phải Vương gia, không có chuyện không có chiếu chỉ không được vào Kinh."

Hắn nói: "Nhưng chúng ta có mang theo binh, lại còn là tư binh."

Ta cười: "Ngươi yên tâm, việc này ta đã có cách giải quyết rồi."

Nhiễm Mục hỏi ta cách gì.

Ta nói: "Chốc nữa ngươi sẽ rõ."

Ta cứ giữ bí mật mãi cho đến khi chúng ta đến dưới cổng thành Kinh đô.

Vị Tướng quân giữ thành mồ hôi đầm đìa nhìn ta: "Công chúa, người đây là..."

Ta đáp: "À, đây đều là nam sủng của ta."

Nhiễm Mục: "..."

Tướng quân giữ thành nhìn năm ngàn kỵ binh đứng sau lưng ta, câm nín.

Ta bảo hắn đi bẩm báo.

"Cứ nói bổn cung thỉnh chỉ, muốn đem năm ngàn nam sủng vào Kinh."

Hắn nói: "Không được..."

Ta cười như không cười nhìn hắn:

 "Dưới gầm trời này, chỉ có Trấn Quốc Trường Công chúa mới quản được bổn cung. Nếu không được, bảo người ấy ra đây mà nói."

Tướng quân đáp: "Trưởng Công chúa mang bệnh trong người. Người chi bằng tháo giáp xuống ngựa, theo mạt tướng vào thành."

Ta nói: **"Kéo, thì cũng phải kéo người ấy đến đây. Không gặp Trấn Quốc Trưởng Công chúa, bổn cung quyết không xuống ngựa."

Vị Tướng quân mồ hôi nhễ nhại bỏ đi, trước khi đi còn ra lệnh đóng cổng thành.

Nhiễm Mục lẩm bẩm: "Lời này quỷ cũng chẳng tin."

Ta ngẩng đầu nhìn lên tường thành.

"Chuẩn bị khai chiến đi."

Nhiễm Mục lại nói: "Người nên nghĩ kỹ, một khi khai chiến, sẽ không còn đường lui nữa."

Ta nói: "Không sao cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đến lúc đó, có ngươi thay ta gánh tội."

Nhiễm Mục: "...Ta quả là xui xẻo tám đời mới đi theo người."

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta, Thẩm Thanh Ninh, tôn quý là Vạn An Trường Công chúa của Hoàng triều, là nhị tỷ của Quốc quân.

Nhưng ta không phải lúc nào cũng được tôn quý như vậy.

Mười năm trước, ta mới mười bốn tuổi, quân phản loạn công phá Kinh thành.

Thẩm Thanh Bích chính là người xuyên không vào Trưởng tỷ của ta vào lúc đó. Bởi vì tỷ ấy mới đến, nên ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra sơ hở.

Quân phản loạn cướp bóc trên phố, lăng nhục nữ tử, thấy người già trẻ nhỏ đều g.i.ế.c.

Thẩm Thanh Bích lập tức nhận ra đây là tàn sát thành.

Trên đường trốn chạy, chúng ta từng đi qua một ngọn núi, mỗi hang động đều nhét đầy người. Mật độ đến mức một cây kim cũng không thể xuyên vào.

Thẩm Thanh Bích nói trước đây tỷ ấy là "Cảnh sát", ta không biết đó là cái gì.

Nhưng ta có thể cảm nhận được, tỷ ấy khác với những nữ tử cùng thời đại này, thứ gọi là "trách nhiệm" đã khắc sâu vào xương m.á.u của tỷ ấy.

Sau khi được hộ tống ra khỏi thành, cũng chính tỷ ấy kiên trì phản công.

Cuối cùng mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, mới dẹp yên được phản loạn.

Từ đó về sau, tỷ ấy ở lại Kinh thành phò tá Hoàng đệ lên ngôi, tái thiết Kinh thành.

So với công lao hiển hách của tỷ ấy, Nhị công chúa không học vấn, không nghề ngỗng là ta, cứ như một thứ phẩm của Hoàng gia.

Năm đó ta mười sáu tuổi, triều đình vội vàng bàn chuyện hôn sự cho ta.

Chỉ duy nhất tỷ ấy nói: "Vội cái gì? Tiểu Nhị mới mười sáu, còn nhỏ lắm, cứ để nó đi chơi."

Chính tỷ ấy đã bất chấp mọi ý kiến phản đối, để ta được thẳng tiến đến phong địa.

Dưới sự dung túng của tỷ ấy, những năm này, ta ở phong địa cưỡi ngựa vui đùa.

Tỷ ấy đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho ta, khiến tám năm này của ta, ngày nào cũng hết sức vui vẻ.

Cho đến nửa tháng trước, ta nhận được thư của tỷ ấy...

Tỷ ấy nói tỷ ấy sắp thành thân, phò mã chọn Đại công tử của Trụ Quốc họ Trì.

Thế là ta hăm hở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về Kinh ăn mừng hỉ sự.

Nào ngờ, người còn đang trên đường, lại nghe tin, hôn sự hủy bỏ, Trưởng Công chúa mất tích.