Năm xưa, thế tộc chạy về phương Nam, bỏ lại bách tính bị quân phản loạn tàn sát.
Đến khi Kinh thành bình định, bọn họ mới lần lượt quay về.
Ta còn nhớ, Quận chúa Gia Thục lúc đó mới mười tuổi.
Đó là một tiểu cô nương ngây thơ, đáng yêu biết bao.
Nàng ta nói nàng ta sợ, ôm Thẩm Thanh Bích khóc mãi, nói mình từng bị vài tên phản quân kéo đi, suýt nữa bị lăng nhục.
Nàng ta còn nói nhìn thấy đích mẫu bị người ta bắt đi, nàng ta rất sợ.
Thẩm Thanh Bích mềm lòng hết mức, nói với nàng ta:
"Đây không phải lỗi của muội, sẽ không ai coi thường muội."
Và đặc biệt ra chỉ phong nàng ta làm Quận chúa.
Lúc đó ta lạnh lùng quan sát, chỉ cảm thấy nàng ta chắc chắn đã được gia đình dạy dỗ.
Nếu nàng ta thực sự sợ hãi, đáng lẽ phải tìm cô cô Thái hậu mà khóc, ôm tỷ tỷ ta khóc làm gì.
Chỉ là Kinh thành cần thế tộc, cũng không thể để bọn họ bành trướng ở phương Nam.
Lại nghĩ một tiểu cô nương thì không thể gây sóng gió gì.
Ai ngờ cuối cùng chính nàng ta đã hại Thẩm Thanh Bích lâm vào trò cười.
Ta dùng tay bóp chặt khuôn mặt bị thương của nàng ta.
"Công, Công chúa! Ta chỉ là, lỡ tay, tỷ ấy trượt chân..."
Ta cứ thế nhìn nàng ta.
Nàng ta cuối cùng khóc lóc mà thỏa hiệp:
"Là Thái hậu, Thái hậu bảo ta đi đòi lại công bằng. Ta chỉ là làm theo lệnh."
Nàng ta không ngừng nói.
Nói rằng nàng ta thật sự không cố ý.
Nói rằng nàng ta chỉ là bất mãn, rõ ràng đã định hôn với Trì gia, nhưng Thẩm Thanh Bích đột nhiên cường hành triệu Trì Uyên làm Phò mã.
Ta buông tay khỏi mặt nàng ta.
Quận chúa Gia Thục bị dọa đến phát điên, lại chạy đến ôm chân Kim Ngọc.
"Tỷ tỷ, lúc đó ta còn nhỏ, không hiểu gì cả, mẫu thân bảo ta nói gì ta nói nấy... Tỷ tỷ, tỷ cầu xin Công chúa, tha cho ta đi..."
Trong mắt Kim Ngọc dần hiện lên vẻ hung bạo.
Thật nực cười.
Hãm hại Thẩm Thanh Bích, là Thái hậu sai khiến.
Xúi giục phụ thân, hại c.h.ế.t đích mẫu, hại Trưởng tỷ lưu lạc, là lỗi của mẹ đẻ.
Rõ ràng trong tay đã có mạng người, nhưng nàng ta vẫn là người vô tội nhất.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Đáng tiếc, người nguyện ý nghe người khác ngụy biện là Thẩm Thanh Bích, tỷ ấy luôn nói "Ngay cả tử tù cũng có quyền tự biện hộ".
Không phải ta.
Ta ném đao cho Kim Ngọc: "Ngươi tự mình giải quyết."
"Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tỷ tỷ! Ta là muội muội ruột của tỷ mà!"
Kim Ngọc cuối cùng vẫn không c.h.é.m xuống nhát đao đó.
Bởi vì, Hoàng đế đã đến.
Ta dẫn người ra nghênh giá.
Diện mạo của Đại đệ ta lại ngoài dự đoán của ta.
Trong ấn tượng, khi hắn đăng cơ cao bằng ta.
Tám năm rồi, ai ngờ hắn vẫn cao bằng ta.
Ngự liễn khiêng đến, thân hình gầy gò như củi khô, vẻ mặt bệnh tật.
Hắn nói: "Nhị tỷ."
Ta nhìn hắn.
Mãi mới nói: "Vào đi."
Thái giám dìu hắn xuống, hắn đi không vững, mấy lần suýt trượt ngã.
Khi hắn đi đến bên cạnh ta, hắn nói:
"Tỷ đừng nghe những người đó nói bậy. Trưởng tỷ vì Trẫm, mới xảy ra chuyện."
Ta nhíu mày nhìn hắn.
Ồ, lại là một lời giải thích mới lạ.
"Vào trong nói chuyện."
"Được..."
Ta để hắn đi trước.
Đi được hai bước, ta đột nhiên sực nhớ ra, lại lùi lại.
"Giải quyết chuyện của ngươi đi."
"Vâng."
Kim Ngọc không còn chút do dự nào nữa, một đao c.h.é.m đứt đầu Quận chúa Gia Thục.
Bước chân của Hoàng đế khựng lại đột ngột.
Ta cười: "Đau lòng?"
Gia Thục và hắn, cũng coi như thanh mai trúc mã.
Nói thật, ta luôn nghĩ Gia Thục sẽ là Hoàng hậu.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu tuyệt sắc trên mặt đất, trong mắt không hề có gợn sóng.
"Nữ nhân này chê Trẫm bệnh yếu, từng sỉ nhục Trẫm. Bây giờ, c.h.ế.t đi thì tốt hơn."
Thì ra là vậy.
Gia Thục không được chọn làm Hoàng hậu, là vì nàng ta khinh thường Hoàng đế.
Tạ Thái hậu hận không thể nữ tử Tạ gia đời đời làm Hậu, nhưng hiện tại vị trí Hậu lại họ Vương.
Xem ra Đại đệ ta, đã là một quân cờ bị vứt bỏ rồi.
Hôm nay để hắn đến thu dọn tàn cuộc này, quả thực rất hợp lý.