1
Ta từ Phù Hoa điện bước ra.
Khi khép cửa, người trong điện nói:
"Ngày mai trẫm xuất cung tuần tra vụ xuân, bảy ngày sau hồi cung, ngươi ngoan ngoãn chờ trẫm trở về."
Ta cúi mắt chỉnh lại vạt áo: "Mùa xuân còn lạnh, Hoàng thượng nhớ mang thêm y phục."
Người trong điện nhẹ nhàng đáp một tiếng:
"Bằng hữu của ngươi, trẫm đã dặn dò rồi, ngươi về liền có thể gặp nàng ấy."
Ta dập đầu tạ ơn thánh ân, bước nhanh rời khỏi Phù Hoa điện.
Đẩy cửa ra, liền thấy Nguyên Thanh đã hơn một tháng không gặp.
Nàng gầy đến da bọc xương, nhưng trời cao còn thương xót, nàng vẫn còn sống.
"Ương nhi..."
Nguyên Thanh cố sức ngồi dậy.
Ta đỡ lấy nàng, gắng kìm nước mắt đang tràn viền mắt:
"Tỷ tỷ, ta đã lấy thuốc từ Thái y viện, đang sắc, lát nữa sắc xong sẽ mang tới cho tỷ."
"Tỷ phải dưỡng bệnh cẩn thận, chớ để hao tổn tinh thần, mọi chuyện cứ để ta lo."
Nước mắt của Nguyên Thanh lăn dài trên khuôn mặt gầy guộc như cây khô:
"Muội vì cứu ta, đã cầu xin ai? Cả đêm không về, muội đã đi đâu?"
Hồng Trần Vô Định
Ta cúi đầu, kéo chăn đắp kỹ cho nàng: "Ta đã đến Phù Hoa điện."
Giọng Nguyên Thanh nghẹn lại: "Muội theo Hoàng thượng rồi sao?"
"Nhưng ta biết trong lòng muội có Thái tử."
Ta khẽ lắc đầu, thở dài: "Bỏ đi."
Bỏ đi thôi...
2
Đương kim Thánh thượng không ham sắc, hậu cung cộng cả Hoàng hậu nương nương chỉ có ba vị quý nhân.
Con cháu cũng thưa thớt, ngoài Thái tử ra, chỉ có một tiểu công chúa do Vân Tiệp dư sinh hạ.
Bởi vậy, Thái tử từ lúc chào đời đến nay đều được nuôi dưỡng trong nhung lụa, tôn quý vô cùng.
Chỉ tiếc, thân thể hắn yếu nhược, ăn uống kém ngon, đầu bếp danh tiếng trong thiên hạ thay hết lượt này đến lượt khác, cũng chẳng ai hợp được khẩu vị của hắn.
Thế nên, người trong hậu cung đều nói ta có phúc khí.
Nếu không thì một tiểu nha đầu như ta, sao món ăn lại ngon hơn cả ngự trù? Chẳng qua là có phúc, khéo hợp với khẩu vị của Thái tử.
Chín năm trước, ta cũng từng nghĩ vậy, Thái tử cũng thế.
Hôm vào Đông cung, vì phải xa Nguyên Thanh, lại luyến tiếc chủ tử của Thúy Vận cung, ta khóc đến sưng đỏ cả mắt.
Thái tử khoanh tay đứng trước mặt ta, nhíu mày thanh tú lại:
"Ngươi thật nông cạn. Đông cung lẽ nào kém hơn Thúy Vận cung?"
Ta ngẩng đầu nhìn vị Thái tử cao cao tại thượng.
Khi ấy hắn chín tuổi, gầy nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu đã mang theo sự kiêu ngạo của kẻ đứng đầu.
Ta dập đầu tạ ơn, mang đôi mắt sưng đỏ đi nấu một bàn thức ăn.
Hắn lại hất đổ cả bàn, đá ta một cước:
"Ngươi là cái thá gì mà cũng dám khuyên bản Cô? Cho ngươi đứng đây, đã là ban ơn cho ngươi rồi."
Ta không dám nhiều lời, lặng lẽ dọn sạch một đống hỗn độn, lại nấu một bàn khác.
Ngày tháng lâu dần, ta nắm rõ tính tình và khẩu vị của hắn.
Mỗi khi hắn ăn cơm, không ai dám lại gần, chỉ mình ta đứng cạnh hầu hạ.
Kỳ thực ta chẳng có tài cán gì đặc biệt, chỉ là quen để hắn trút giận trước, rồi nhẹ giọng dỗ dành, một muỗng rồi thêm một muỗng nữa.
Cứ thế mà dỗ, mà chiều, thân thể hắn dần khỏe mạnh, gương mặt cũng có sắc m.á.u hồng.
Hoàng hậu nương nương vui mừng, chỉ định ta làm thị nữ thân cận của hắn.
Mỗi lần đến lượt ta trực đêm, việc hắn thích nhất là bảo ta đọc sách cho nghe.
Kinh, sử, sách lược, tứ thư ngũ kinh, có khi đọc suốt cả đêm.
Dù hắn ngủ rồi, cũng biết ta buồn ngủ mà dừng lại, sẽ lên tiếng:
"Không được dừng. Ngươi muốn khiến Cô ngủ không ngon sao?"
Năm hắn mười ba tuổi, bắt đầu cao lên, mỗi ngày ăn năm sáu bữa, có khi nửa đêm còn gọi ta dậy nấu điểm tâm đêm.
Ăn no uống đủ, tâm tình tốt, hắn sẽ ném cho ta chiếc trâm gỗ tự tay hắn khắc, hoặc chuỗi hạt:
"Giữ kỹ đi, người khác không có ân sủng này đâu."
Ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận, nay đã tích được nửa hộp.
Trong hộp còn có một mẩu xương gà từ lần đầu hắn đi săn mùa đông, ăn xong còn sót lại.
Hắn bảo ta giữ lại, ta liền mài thành hình giọt nước, khoét một lỗ, xâu làm mặt dây.
Hắn không mấy hài lòng, nói tay nghề kết dây của ta còn phải luyện thêm.
Chín năm thoáng cái đã trôi qua.
Hoàng hậu nương nương định hôn sự cho Thái tử, chọn đại tiểu thư phủ Bá Dương hầu làm Thái tử phi.
Hôm đó ta đã khóc.
Đạo lý ta đều hiểu, cũng chẳng mong cầu gì, chỉ là trong lòng buồn bã, như tiết trời tháng mười, mù xám, gió đông sắc lạnh.
Hoàng hậu nương nương cười trêu, nói đợi sau khi hắn thành thân sẽ nâng ta lên làm thiếp.
Tối hôm đó, hắn hiếm khi ném cho ta một cây trâm vàng.
Người trong Đông cung đều cười bảo đó là tín vật đính ước, là tâm ý của Thái tử.
Ta vẫn quý trọng mà cất giữ.
Khi ra ngoài săn mùa đông, ta đang bệnh, hắn nói không quen ăn đồ người khác nấu, bảo ta đi theo giám sát, không cần động tay, chỉ dặn dò đầu bếp là được.
Nhưng khi đến nơi, hắn kéo ta dậy khỏi giường, nói Từ tiểu thư muốn nếm thử tay nghề của ta.
Ta gắng gượng làm mấy món, không ngờ Từ tiểu thư chê nhạt, phạt ta quỳ một đêm trong tuyết.
Hắn đi ngang qua, chỉ thản nhiên nói:
"Trước kia Cô quá nuông chiều ngươi, nay cũng nên lập chút quy củ rồi."
Đêm ấy ta chưa quỳ hết, nửa đêm thì ngất đi, may có người ngang qua, đưa ta về lại trướng.
Ta phát bệnh, được cho hồi cung sớm, mới biết Nguyên Thanh bị người khác hãm hại, nhốt vào đại lao.
Ta chờ Thái tử hồi cung, đến cầu xin hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đang hứng chí gấp diều giấy cùng Từ tiểu thư:
"Một nô tỳ, sống c.h.ế.t đều là số mệnh, có đáng để ngươi kinh động cả bản Cô?"
Nhưng rõ ràng lúc nhỏ, hắn từng khen Nguyên Thanh tốt, ba người chúng ta còn cùng nhau chèo thuyền trên hồ, cùng nướng thịt, cùng thả diều...
Ta khẽ thở dài, bày thức ăn ngự thiện phòng đưa đến ra gian bếp.
Hắn ăn uống tinh tế, xương cá phải nhặt từng cái một, thịt không được quá mỡ cũng không quá nạc, rau chỉ ăn phần non nhất, chút xíu ở đầu lá...
Đang bận rộn, hắn từ ngoài bước vào, thấy ta thì nhíu mày:
"Vết đỏ trên cổ là gì? Lẽ nào mắc đậu mùa rồi?"
Ta kéo cổ áo che lại, khẽ nói: "Có lẽ là bị côn trùng cắn."
Hắn đi ngang qua bên ta, một lúc sau lại gọi: "Tay đau, ngươi lại đây đ.ấ.m cho ta."
Ta chậm rãi đ.ấ.m bóp, hắn bỗng nhớ ra điều gì:
"Nghe nói Nguyên Thanh được thả rồi?"
"Vâng!"
"Ngươi là thái độ gì đây, đang oán trách bản Cô sao?"
"Nô tỳ không dám."
"Bản Cô biết, từ khi bản Cô đính thân, trong lòng ngươi liền có vướng bận."
"Nhưng chuyện thành thân, bản Cô cũng không làm chủ được."
"Huống hồ, mẫu hậu chẳng phải đã nói sẽ cho ngươi làm thiếp rồi sao, ngươi còn bất mãn điều gì?"
Ta chẳng có gì bất mãn cả, ta là người có phúc.
Đã là người có phúc, thì đến nơi nào cũng sẽ có phúc.
Tiểu thái giám Tiểu Thái công công dẫn Từ tiểu thư bước vào, nàng ta liếc ta một cái, ánh mắt lạnh lùng:
"Ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Thái tử."
Ta cúi đầu lui ra, nàng ta lại ghé tai ta nói nhỏ:
"Ta biết ngươi đã chăm sóc hắn chín năm, tình nghĩa không ít. Nhưng tốt nhất nên nhớ kỹ, nô tỳ vẫn là nô tỳ, muốn một bước lên trời, ngươi không có cái mệnh ấy."
Tiểu Thái công công theo sau bước ra, đóng cửa lại, cười lạnh một tiếng:
"Từ tiểu thư xuất thân cao quý, là cành vàng lá ngọc, một nha đầu như ngươi, lấy gì mà so với người ta, ngoan ngoãn nghe lời mới là bùa hộ mệnh của ngươi."
Trước khi đi, hắn còn không quên trừng mắt lườm ta một cái.
Hắn vốn luôn ghen ghét ta, cho rằng ta chỉ biết nấu ăn, mà việc nấu ăn, ai cũng học, ai cũng làm được...
Hắn chẳng phục:
"Ngày kia Thánh thượng hồi cung, Khâm Thiên Giám sẽ đưa ra ngày thành thân của Thái tử, ngày lành của ngươi cũng đến hồi kết rồi."
Ngày kia Thánh thượng hồi cung rồi sao?
Thời gian trôi thật nhanh.
3
Lúc dùng bữa, Hoàng hậu cũng tới.
Ta làm sáu món mặn một món canh, đều là khẩu vị của Thái tử.
Từ tiểu thư ăn mà nhăn mày:
"Lần trước ở trường săn, ta tưởng ngươi bệnh nên tay nghề sa sút. Hôm nay nếm lại, thì ra món ăn làm thật chẳng ra gì."
Ta cúi người đáp:
"Thái tử ăn nhạt, nô tỳ nấu theo khẩu vị của Thái tử. Lần sau tiểu thư tới, nô tỳ sẽ làm đậm vị hơn một chút."
Từ tiểu thư cười rạng rỡ nhìn Thái tử:
"Biểu ca, mấy món thế này có gì khó đâu, chẳng phải chỉ là bớt cho ít muối à? Việc đơn giản thế, mà chín năm nay lại để một mình nàng ta độc chiếm ân sủng."
Thái tử liếc nhìn ta, gật đầu nói:
"Thế mới nói nàng ta có phúc khí, chín năm qua hưởng đủ vinh hoa phú quý trong Đông cung."
Từ tiểu thư hừ lạnh một tiếng, nói ngày mai sẽ đưa hai đầu bếp vào Đông cung, chắc chắn nấu ngon hơn ta.
Hoàng hậu gật đầu:
"Quả thật cũng nên thay đổi một chút, một việc cứ giao mãi cho một người, cứ như không thể thiếu được nàng ta vậy."
Từ tiểu thư tiếp lời:
"Thế thì để nàng ta xuất cung đi, năm nay nàng ta cũng mười chín rồi."
Xuất cung?
Ta nhìn về phía Thái tử, hắn nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
"Biểu ca không đồng ý sao?" – Từ tiểu thư hỏi hắn.
"Có gì mà không đồng ý, chỉ là một cung nữ thôi mà."
Thái tử như để chứng minh, phất tay: "Vậy thì đi ngay hôm nay."
Từ tiểu thư đắc ý liếc ta một cái.
Ta cũng chẳng còn gì để nói, chủ tử không g.i.ế.c ta đã là đại ân rồi.
"Vâng!"
Ta hành lễ, lui ra khỏi điện.
Tiểu thái giám Tiểu Thái công công đứng chờ sẵn ngoài cửa:
"Đi thôi, để tạp gia trông chừng ngươi, kẻo lại lấy mấy thứ không nên lấy."
Ta cười nhẹ với hắn, nói muốn đến từ biệt Nguyên Thanh.
Hắn cuối cùng cũng có dịp giẫm lên đầu ta, ra sức chọc vào trán ta:
"Từ tiểu thư cho ngươi xuất cung đã là ân huệ, nếu không, nàng ấy kiếm đại một cái cớ, đánh c.h.ế.t ngươi cũng chẳng sao!"
Hắn vốn quen thói bợ trên đạp dưới, ta cũng chẳng ngạc nhiên, bèn tìm một ma ma nhờ nói giúp với Nguyên Thanh, rồi quay về phòng mình.
Phòng ta ở gần thư phòng của Thái tử, là nơi hắn cố tình sắp xếp cho ta năm xưa.
Nói là ở gần, để khi hắn gọi thì ta lập tức nghe thấy.
Nhưng phòng rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ để đặt một chiếc giường.
Cho nên, ta cũng chẳng có gì để thu dọn.
Chỉ có một chiếc hộp nhỏ, đã gìn giữ yêu thương suốt chín năm qua.
Hộp ấy ta không mang đi, chỉ lấy hai bộ y phục còn mặc được, và số bạc tích góp bấy lâu.
Con đường xuất cung này, suốt chín năm qua cũng từng đi qua vài lần, nhưng hôm nay lại khác hẳn.
Ta mồ côi cha mẹ từ năm bốn tuổi, sau đó bị một thân thích nào đó đem bán, qua tay không biết bao người, ký ức trước chín tuổi chỉ có mấy kẻ buôn người ấy.
Vì thế, ta không có nơi nào để đi.
Lang thang nửa ngày trong kinh thành, ta tiêu một lượng bạc, thuê nửa gian tiểu viện, sắm sửa vài vật dụng, thu dọn xong, cũng giống như một cái nhà.