Khi làm xong, người lập tức mang vào, còn vén tay áo bào lên, để lộ mắt cá chân với hoa văn li ti, khoe với Diêu công công.
Đến tối, người bận cả hai tay, cùng Diêu công công ôm một đống đồ đến Phù Hoa điện.
"Nàng tặng đào, trẫm cũng không thể thất lễ. Trẫm tìm vài món cho nàng, xem thử có thích không. Nếu không thích, trẫm đưa nàng đi chọn."
Ta vội vàng mở ra xem, đều là mấy món đồ tinh xảo hiếm thấy.
Người chờ ta trả lời với vẻ háo hức:
"Thần thiếp đều rất thích, tạ ơn Thánh thượng."
Ta quả thực rất thích, cẩn thận cất từng món vào tủ hoặc đặt lên giá báu vật.
Người chăm chú nhìn ta sắp xếp, bỗng như biến ảo từ tay áo lấy ra một quả cầu lông, hỏi ta có biết đá không.
"Thiếp thân đá rất khá, Thánh thượng cũng biết ạ?"
Vậy là chúng ta đóng cửa điện, cùng nhau đá cầu.
Người đá rất giỏi, còn biết cả những kiểu đá hoa lệ, khiến ta hoa cả mắt.
"Thánh thượng học ở đâu thế? Sao lại đá giỏi như vậy?"
Người chỉ cười, không đáp.
Về sau ta mới biết, khi còn nhỏ người từng bị tiên đế mắng là “khinh bạc” chỉ vì đá cầu.
Từ đó về sau, người không đá cầu nữa.
Hôm nay chịu đá lại, chắc cũng vì Vương Thái y nói thân thể ta hư nhược, cần vận động nhiều hơn.
Người liền cùng ta vận động.
Đá cầu xong mồ hôi đầm đìa, người tắm xong lại tiếp tục đọc tấu chương.
"Để thiếp đọc giúp cho, người nhắm mắt nghỉ một lát nhé?"
"Nàng biết đọc sao?"
"Vâng. Người nghe thử xem, nếu không vừa ý, thì chỉ dạy thiếp thân."
Thánh thượng liền đưa tấu chương cho ta, ta đọc cho người nghe.
Người nghe một hồi, bỗng nói:
"Vị Lưu Đạt Nhân này, mỗi tháng một tấu, toàn chuyện cũ rích, tưởng trẫm rảnh lắm sao."
Tấu chương của Lưu đại nhân từ vụ thu hoạch năm ngoái nói tới vụ thu hoạch năm nay, lại lặp đi lặp lại chuyện lúa mạch…
"Thánh thượng, tấu chương này hình như có chút khác lạ."
Ta chưa từng xem tấu chương, nhưng cảm thấy vị tri phủ đại nhân này chắc phải rảnh lắm mới viết mấy chuyện giống nhau đi viết lại mãi.
Nên nhìn kỹ hơn một chút.
"Khác ở đâu?"
Thánh thượng nhận lại tấu chương, ta chỉ vào một chỗ kỳ lạ:
"Mỗi cột đều có đánh số, dựa theo số đó mà lần chữ, sẽ ra một câu."
Hồng Trần Vô Định
Thánh thượng nhíu mày, đọc ra:
"Thánh thượng, Phú Xuân phủ đã sáu năm không có giống xuân được gieo, xin Thánh thượng minh xét."
"Giống vụ xuân không có sao? Hắn sao không nói thẳng ra?"
Thánh thượng cầm tấu chương, chỉ chốc lát đã hiểu ngay đầu mối, lập tức bật dậy:
"Nàng ngủ trước đi, trẫm về Càn Khôn cung."
Ta vội lấy áo choàng khoác lên cho người, người đứng yên nhìn ta, ánh mắt kiên định:
"Vẫn là nàng tỉ mỉ. Nếu không, dù hắn có viết trăm bản, trẫm cũng không phát hiện được."
"Thiếp thân chỉ là tâm tư của nữ tử mà thôi."
Thánh thượng khẽ xoa đầu ta, rồi sải bước rời đi.
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi sáng ba mươi Tết hằng năm, Hoàng hậu đều dẫn Thái tử và hai vị quý phi tới hoàng miếu tế bái tổ tiên.
Phó Hằng đã chờ suốt một tháng, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay.
Sáng sớm, hắn ép bản thân ăn sáng, rồi đi đến cửa miếu đứng chờ từ sớm.
Khó khăn lắm mới đợi được xe ngựa từ trong cung đến, từ xa hắn đã thấy Nguyên Ương giữa đám người.
Nàng hình như tròn trịa hơn chút, da trắng hơn xưa, giữa lông mày toát lên vẻ ôn hòa, yên tĩnh.
Nàng vừa đi vừa cười nói với Vân quý phi, đi theo sát bên cạnh Hoàng hậu.
Phó Hằng lập tức tiến lại, gọi một tiếng "Mẫu hậu", nhưng ánh mắt thì không ngừng lạc về phía Nguyên Ương.
Nguyên Ương không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Hoàng hậu thì nghẹn ngào, thốt lên một tiếng:
"Con của ta, sao lại gầy đến mức này."
Suốt nửa buổi, ánh mắt Hoàng hậu nhìn Nguyên Ương chỉ toàn là oán hận.
Nàng ta hiểu rất rõ, Phó Hằng ra nông nỗi này, tất cả đều là vì Nguyên Ương.
Một con hồ ly tinh chuyên hại người.
Phó Hằng ngồi như trên bàn chông, chịu đựng thêm một canh giờ, cuối cùng cũng thấy Nguyên Ương tách khỏi đám đông.
Hắn lập tức xông tới, kéo nàng vào một gian phòng.
Nguyên Ương hất tay hắn ra, sắc mặt lạnh lùng: "Điện hạ xin hãy tự trọng."
Phó Hằng nghiến răng hỏi nàng: "Phụ hoàng ép nàng phải không?"
"Không phải. Ta tự nguyện."
Hắn không tin, chất vấn nàng vì sao hắn đối với nàng tốt như vậy, vì sao nàng lại không biết điều?
"Điện hạ đã trưởng thành, hành sự cũng nên giữ chút chừng mực, tránh mang tiếng xấu."
Nguyên Ương không muốn nói thêm, đúng như nàng từng nói với Nguyên Thanh—
Bỏ đi thôi…
"Phụ hoàng cướp nữ nhân của con trai, không sợ bị thiên hạ cười chê, còn Cô thì…"
Chát!
Nguyên Ương tát hắn một cái.
Tiểu Thái công công sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, mồ hôi vã như mưa.
Hắn cảm thấy Nguyên Ương bây giờ hoàn toàn không giống người mà hắn từng quen.
Sao nàng lại dám… sao lại dám làm vậy chứ?
"Điện hạ xin cẩn ngôn."
Nguyên Ương nghiêm mặt nói.
Phó Hằng không thể tin nổi, Nguyên Ương lại dám ra tay với hắn.
"Trong lòng nàng rõ ràng có ta, sao lại có thể thay lòng đổi dạ? Chẳng lẽ là vì ta sắp cưới Thái tử phi, nên nàng ghen tuông?"
"Ngài thật nực cười. Trong mắt điện hạ, ta từ đầu đến cuối chưa từng là một con người, chỉ là một nô tỳ, gọi thì đến, đuổi thì đi. Ngài đau lòng, phẫn nộ, có đáng không?"
Phó Hằng lắc đầu:
"Ta chưa từng xem nàng như vậy… Ta rất xem trọng nàng."
Nguyên Ương khẽ cười, nụ cười đầy chua xót:
"Điện hạ là Thái tử, ngài nghĩ thế nào cũng đúng cả. Ngài muốn ai phục vụ ngài cũng đều là điều nên làm. Nhưng giờ đây, điện hạ đòi hỏi quá nhiều rồi."
Ngươi có thể đòi sự trung thành từ thần tử, nhưng không thể cưỡng cầu sự chân tình.
Chân tình là thứ không thể bắt ép.
Nguyên Ương không nán lại thêm, chào Hoàng hậu rồi sớm quay về cung.
Nàng đi rồi, Phó Hằng như kẻ mất hồn, lẩm bẩm không ngừng.
Hoàng hậu giật mình, tự mình đưa hắn về phủ Thái tử.