Trường Hận Hoa

Chương 7



18

 

Ta và Thẩm Khước, không ai lên tiếng trước.

 

Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi, hắn mới nói: “Ngày mai, nàng sẽ thành thân.”

 

“Nhiều năm qua, vì ta, nàng đã chịu thiệt thòi rồi.”

 

Ta liếc nhìn hắn, không kìm được bật cười, nhưng lòng lại đau nhói.

 

Hóa ra bao nhiêu năm ta chịu đựng và hết lòng vì hắn, hắn đều hiểu.

 

Nhưng hắn chẳng làm gì cả.

 

“Vương gia đề cao rồi, sau khi mẫu thân qua đời, nhờ ngài rộng lượng mới cho Như Ý bữa cơm, nên Như Ý mới sống đến hôm nay.” Ta mỉm cười đáp, tựa như những năm tháng vượt núi băng sông, lưỡi d.a.o kề cận, tất cả đều chỉ là một làn khói nhạt nhòa.

 

Những vết thương sâu tận xương tủy, những trận đòn roi trong nước lao, tựa như chưa từng xảy ra.

 

Ta cười rất bình thản, vô cùng điềm tĩnh.

 

Sự bình thản ấy khiến Thẩm Khước có chút hoang mang.

 

Đây là lần đầu hắn đứng gần ta như vậy, gần đến mức ta nghe được cả tiếng thở của hắn.

 

“Như Ý, đại nghiệp của chúng ta sắp thành rồi. Chỉ cần nàng vào Đông cung, giúp ta vài lần hạ bẫy Thái Tử, khi hắn mất lòng thánh thượng và dân chúng, giang sơn này sẽ là của ta.

 

“Đến lúc ấy, ta sẽ đưa nàng ra khỏi Đông cung, để nàng sống sung túc cả đời.

 

“Nàng yên tâm, ta sẽ không chê nàng đâu.”

 

Thẩm Khước nói chắc nịch, nhưng lòng ta lại dày đặc những vết thương nứt toác.

 

Đau đến nỗi ta suýt khóc.

 

Ta cứ nghĩ, đêm nay hắn đến là vì lưu luyến không nỡ.

 

Hóa ra, hắn sợ ta vào Đông cung sẽ bị vinh hoa làm mờ mắt, nên tới để nhắc nhở.

 

Hắn nói sẽ không chê ta.

 

Chê ta vì điều gì? Vì đã dâng thân xác mình làm đường tiến cho hắn sao?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Bỗng nhiên, ta cảm thấy, những giọt nước mắt này, dù thế nào cũng không thể rơi xuống.

 

Không đáng.

 

“Vương gia yên tâm, Như Ý hiểu.”

 

Ta quay người định rời đi, Thẩm Khước phía sau đột nhiên dặn dò: “Nhớ ăn nhiều thịt, nàng gầy đi nhiều rồi.”

 

Ta không đáp lại, nhảy xuống khỏi mái nhà.

 

Lần này, đến lượt hắn nhìn bóng lưng của ta.

 

19

 

Có lẽ là để xả giận, hôn lễ của ta và Thái Tử được tổ chức linh đình, quy mô hơn hẳn phủ Tề vương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm trăng lên cao, Tiêu Tấn Thần mang theo hơi rượu đẩy cửa bước vào, ngồi yên lặng bên ta rất lâu mới ngập ngừng nói: “Như Ý, đêm nay ta không thể…”

 

Chưa đợi hắn nói xong, ta liền vén khăn cưới cười đáp: “Như Ý gả cho điện hạ là tình nguyện. Trước đây nợ điện hạ một ân tình, giờ xem như trả sớm.

 

“Đợi sau khi tìm lại Phương cô nương, xin điện hạ đừng quên ban thưởng thêm cho Như Ý.”

 

Tiêu Tấn Thần thoáng có chút áy náy trong mắt, dịu giọng nói: “Khiến nàng thiệt thòi rồi, ngoài tấm chân tình, ta sẽ cho nàng tất cả.”

 

Một thiếu nữ trong trắng như ta, chỉ vì giúp hắn dẹp bỏ lời chỉ trích của triều thần mà gả vào Đông cung, vậy mà hắn vì giữ người trong lòng mà không thể động phòng cùng ta, hắn tất nhiên phải áy náy.

 

Nhất là khi ta biết điều mà lấy ân tình để xóa tan bối rối của hắn, khiến hắn càng thêm áy náy.

 

Chính sự áy náy này, sẽ giúp ta giành được nhiều hơn sau này.

 

Điều ta muốn, chính là quyền thế và vinh hoa mà Thẩm Khước có cố cả đời cũng không đạt được.

 

20

 

Tiêu Tấn Thần quả thực như lời đã hứa, dành cho ta mọi thứ.

 

Là bộ trang sức nạm hồng ngọc Hoàng Thượng ban tặng, là trái cây tươi được phi ngựa đưa đến, là cây đàn hiếm có độc nhất thế gian… mọi thứ đẹp đẽ, quý giá, đều tuôn chảy vào Đông cung như nước.

 

Tiêu Tấn Thần nghĩ rằng, đây chỉ là để bù đắp cho ta.

 

Nhưng hắn đâu biết rằng, những điều này khi lọt vào tai người khác, họ chỉ cảm thán: “Thái tử điện hạ quả thật đã luôn yêu mến đích nữ của công phủ.”

 

Chỉ có một người cảm thấy không hài lòng.

 

Đó chính là Phương Tri Hạ.

 

Dù trước giờ đã gặp nàng ta nhiều lần trong bóng tối, nhưng lần đầu chúng ta chính thức chạm mặt là buổi dạo xuân đầu năm.

 

Hoàng thượng dù muốn cân bằng hai người con, nhưng cũng mong nhìn thấy cảnh gia đình hòa thuận, vì vậy, Tề vương không thể không mời Thái Tử cùng xuất hành.

 

Ta ngồi trên thuyền ngắm cảnh hai huynh đệ câu cá ven bờ, cả hai đều cười, nhưng giả tạo vô cùng.

 

Vừa quay người lại, một gương mặt càng giả dối hơn đã hiện ra trước mặt ta.

 

Phương Tri Hạ mỉm cười tiến tới khoác tay ta: “Muội quả là rất giống ta.

 

“Chỉ là, Thái Tử không nên qua loa với muội như thế, người khác nhìn thấy mấy món quà ấy thì nghĩ là có lòng, nhưng ta lại biết rõ, đó là những thứ Thái Tử từng hứa với ta. Nay đã thành thân với muội, hẳn nên tìm thêm cho muội những thứ khác mới phải.”

 

Nàng ta dường như muốn bênh vực ta.

 

Nhưng thực chất là ngầm nhắn nhủ rằng ta chỉ là thế thân của nàng.

 

Rằng mọi thứ ta có đều là những gì nàng ta không cần.

 

Chỉ là, ta không phải một nhạc công hay một thiếu nữ được nuôi dạy nâng niu, ta là người đã giành giật sự sống trong vũng máu.

 

Những lời công kích nhạt nhẽo này, ta không để tâm.

 

“Nhưng theo bản cung thấy, vật chất chỉ là vật ngoài thân, điều quan trọng chính là người tặng quà.”

 

Sắc mặt Phương Tri Hạ thoáng tái đi: “Muội thật biết nghĩ. Ta và Thái Tử quen nhau từ nhỏ, sau này nếu hắn dám ức h.i.ế.p muội, cứ nói với ta, ta sẽ thay muội dạy dỗ hắn.”

 

Có vẻ thời gian qua Thẩm Khước đã nuông chiều khiến Phương Tri Hạ thêm kiêu ngạo.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com