Với võ công của mình, ta hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng ta không làm vậy.
Cho đến khi hắn bóp chặt đến mức ta gần như không thở nổi, ta mới cố đá rơi vài viên ngói, rồi kêu cứu yếu ớt: “Cứu… cứu mạng…”
Rất nhanh, cả sân viện sáng đèn, các nha hoàn, bà tử đều tỉnh dậy, có người chạy đi gọi thị vệ, người khác thì đi mời Thái Tử.
Thẩm Khước đành phải cuống cuồng rời đi.
Ta kiểm soát lực ngã từ mái nhà xuống, các nha hoàn, bà tử hốt hoảng khiêng ta vào phòng.
“Bản cung không sao… Có kẻ muốn hại điện hạ…”
Nói xong, ta liền ngất đi.
24
Khi tỉnh lại, Tiêu Tấn Thần ngồi bên cạnh giường ta.
“Như Ý, vì ta mà nàng chịu khổ rồi.”
Theo lời phân tích của Tiêu Tấn Thần, có kẻ muốn hành thích hắn, nhưng không ngờ đêm qua Thái Tử không ngủ lại chỗ ta, nên đành bắt ta để uy h.i.ế.p hắn.
“Nếu đêm qua ta ở đây, nàng sẽ không phải chịu kinh sợ.” Tiêu Tấn Thần nhìn vết đỏ chưa mờ trên cổ ta, giọng đầy áy náy.
Ta cười an ủi hắn: “Lần trước đi dạo xuân, Tề vương phi từng bảo thần thiếp rằng, nữ tử khi đã xuất giá, thì vinh nhục cùng chồng. Thần thiếp nay đã giữ vị trí Thái Tử phi, có thể đỡ cho điện hạ một kiếp nạn, là việc nên làm.”
Tiêu Tấn Thần chắc chắn nghĩ rằng sát thủ là người của Tề vương phủ.
Chuyện này càng khiến hắn thêm hận Tề vương phủ.
Và lời của ta sẽ khiến hắn xem Phương Tri Hạ và Tề vương là một, cùng với đó là tình cảm dành cho Phương Tri Hạ cũng dần phai nhạt.
Nàng mà hắn khắc khoải nhớ thương không những không quan tâm đến tấm lòng của hắn, mà còn cùng phu quân tính toán làm hại hắn.
Dù là ai, cũng sẽ chuyển từ yêu sang hận.
Chỉ cần Phương Tri Hạ không còn quan trọng trong lòng hắn, cơ hội lớn nhất sẽ là của ta – người gần bên hắn mỗi ngày.
25
Tiêu Tấn Thần kiên quyết ở lại bên ta, nói rằng như vậy hắn mới yên lòng.
“Ta có thể ngủ dưới đất, không canh bên nàng ta thực sự không an tâm.
“Yên tâm, từ nhỏ ta đã học võ, đối phó vài tên cỏn con không thành vấn đề.”
Thực ra chẳng cần hắn, ta cũng đủ sức đối phó vài tên cỏn con.
Nhưng ta không dám nói vậy, tất nhiên cũng không dám để Thái Tử ngủ dưới đất, mà ta lại càng không muốn nằm trên sàn.
Vì vậy hai người chúng ta đành phải ngủ chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi Tiêu Tấn Thần ở cùng ta, hắn nói nhiều hơn hẳn, mặc dù đa phần là những câu chuyện liên quan đến Phương Tri Hạ.
“Trong mắt nàng ấy, chỉ có ở bên người mình yêu, cuộc sống mới trở nên có ý nghĩa. Nếu không, chỉ có thể giống như mẹ nàng, sống mòn mỏi từng ngày.”
Tiêu Tấn Thần kể rằng, thật ra phụ thân của Phương Tri Hạ không hề yêu phu nhân của mình, cả đời ông chỉ nhớ nhung người thiếp bị phu nhân đuổi khỏi phủ.
“Nghe nói người phụ nữ ấy vốn là một y nữ trong phủ, hầu gia vừa gặp đã đem lòng yêu, nhưng nàng kiêu hãnh, không chịu làm thiếp. Đến khi cha nàng đổ bệnh nặng, cần một loại thuốc rất quý, nàng không còn cách nào khác, đành phải vào phủ làm thiếp.
“Thế nhưng vừa sinh con chưa đầy tháng, phu nhân đã lợi dụng lúc hầu gia vắng nhà, đem nàng và đứa trẻ bỏ lại trên núi. Hầu gia sai người tìm nhiều ngày nhưng chẳng thấy tung tích.”
Nghe đến đây, ta không khỏi sững sờ, một phụ nữ vừa mới sinh xong thân thể yếu ớt nhất.
“Chỉ e là…” Ta bỏ dở câu nói, không đành lòng nói hết.
“Phần nhiều là bị sói tha đi mất. Bao năm nay hầu gia vẫn không tha thứ cho phu nhân, không một lần đến thăm bà ấy.”
Thảo nào, trong những ngày quan sát ở hầu phủ, ta chưa từng thấy hầu gia đến viện của phu nhân.
Xem ra, Phương Tri Hạ vì thế mà nguyện lòng tìm kiếm tình yêu đích thực.
Nàng sợ sẽ chịu chung kết cục như mẹ mình.
26
Ta và Tiêu Tấn Thần dù chưa động phòng, nhưng ngày qua ngày ở bên nhau, tình cảm cũng dần trở nên thân thiết.
Hắn bắt đầu quan tâm xem ta thích ăn gì, thích màu sắc nào, lo lắng khi ta ăn mặc quá giản dị, còn nghiêm mặt nhắc nhở ta không được kén ăn.
Có lẽ “dòng suối nhỏ chảy dài” chính là như vậy.
“Điện hạ, thần thiếp kính trọng ngài, nhưng ngài cũng không thể lấy danh nghĩa Thái Tử để ép thiếp ăn nhiều được.”
Nhìn đĩa thịt chất cao trước mặt, ta không khỏi thở dài.
Tiêu Tấn Thần mặc kệ lời phàn nàn của ta, chỉ tiếp tục gắp đồ ăn: “Như Ý à, nàng gầy quá, phải ăn nhiều vào.
“Khi còn bé mẫu hậu từng nói, ăn nhiều thịt sẽ béo lên.
“Nàng gầy thế này chỉ khiến người ta nghĩ rằng Đông cung không đủ cơm ăn.”
Ta gắp một miếng thịt cắn thử, quả thực rất ngon, nhưng ta đã no rồi.
Dường như khi còn nhỏ, mẹ ta cũng thường khuyên ta ăn thịt như vậy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đã lâu rồi không ai lo cho ta xem có ăn no không, có gầy quá không.
Thẩm Khước từng nhắc đến, nhưng hắn chưa từng mua cho ta một lạng thịt để ăn.