Nhưng khi bọn họ biết nữ tử đó chính là Phùng thị, hoàng hậu tương lai của Đại Tề, tất cả đều câm nín.
Đáng đánh.
Dám làm chuyện như vậy với nữ nhân của bệ hạ, năm mươi quân côn đã là nhân từ.
Bóng đêm bao trùm, mưa bụi khiến tiền viện chìm trong vẻ âm u khó tả.
Ánh đèn không thể chiếu rõ gương mặt Tiêu Trình.
Hắn bình thản sắp xếp quân vụ, bình thản thảo luận chiến sự với Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện, cũng bình thản lên tiếng biện giải cho Phùng Vận.
“Thập Nhị nương rơi vào tay địch, thân bất do kỷ. Giờ phút này nàng làm gì, nói gì, đều không phải là ý nguyện của nàng. Hai vị tướng quân không cần so đo với nàng ấy.”
Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện miệng thì nói rằng tên cẩu tặc Bùi Quyết đáng ghét, ép buộc Thập Nhị nương, ly gián lòng người. Nhưng trong thâm tâm, họ lại cảm thấy vị chính thất của bệ hạ dường như không có tình cảm kiên định như trong lời đồn…
Trên tường thành, những câu nàng ấy thốt ra, người nghe được đều nói rằng nữ lang đầy vẻ ghét bỏ bệ hạ.
Nàng sớm đã tựa vào vòng tay tên cẩu tặc kia, chỉ có bệ hạ còn chưa nhận ra.
Hai vị tướng quân vô cùng thông cảm với Tiêu Trình, tranh nhau xin ra trận trước mặt hắn.
“Bệ hạ, không thể trì hoãn thêm nữa.”
“Nếu còn không công thành, quân Bắc Ung sẽ chế nhạo đến mức quân tâm ta d.a.o động…”
Tiêu Trình trầm mặc chốc lát, nói:
“Cho Yến Bất Tức ngày mai vào thành, lại mời hoà đàm.”
Hắn biết đối phương đang chờ hắn công thành, cũng biết hôm nay quân doanh Đại Tề lòng quân xao động, nhưng chính vào lúc này, càng không thể manh động, rơi vào quỷ kế của Bùi Quyết.
“Hãy trấn an quân sĩ trong doanh, trẫm tự sẽ xuất binh.”
Tạ Tùng Quang và Khấu Thiện có phần nôn nóng, nhưng sự bình tĩnh của hoàng đế lại thuyết phục được bọn họ.
Rốt cuộc cũng là những vị lão tướng chinh chiến lâu năm, rất nhanh liền hiểu ra.
“Bùi Quyết chế tạo lợi khí để làm nhục ta, giờ phút này quyết không thể khiến hắn toại nguyện.”
“Án binh bất động, vây hắn c.h.ế.t trong thành Tịnh Châu.”
Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, chậm rãi nâng tay áo, rút vài tờ giấy từ trên án thư.
“Từ ngày mai, không được la ó mắng chửi trước cổng thành, nhưng có thể đồng thanh khuyên hàng.”
Một người lên tiếng thì quá nhỏ bé, nhưng nếu nhiều người cùng hô, lại chẳng khác gì một chiếc loa khổng lồ?
Tạ Tùng Quang cầm tờ giấy vàng lên xem.
Có những câu dành cho binh sĩ phe địch.
“Sống là đồng bào, c.h.ế.t chung phụ mẫu.”
“Thắng có gì vui, bại lại có gì hối tiếc.”
“Loạn thế như heo chó, đừng cười nước nhỏ.”
“Buông đao gác kiếm, có thể về quê.”
Thao Dang
“…”
Còn có mấy câu tựa như điệu ca, chẳng rõ là viết cho ai.
“Chăn gấm chẳng còn ấm, long bào cũng dần rộng. Ngày dài vọng cao đài, ai là người gảy đàn?”
“Ngươi có thấy, đường cũ Đài Thành chim én lượn đôi, đêm mỏi chẳng về tổ lạnh rồi. Ngươi có thấy, thiên tử thu binh đi ngàn dặm, giường không, xe loan nhớ đoàn viên…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Tùng Quang nhìn đến đoạn dưới, cảm thấy những câu này quá đỗi thâm tình, không thích hợp để khuyên hàng.
Y lúng túng ngẩng đầu lên, chợt thấy sắc mặt hoàng đế trầm xuống.
“Hãy để nhạc sĩ trong quân soạn thành khúc.”
148- Kẻ điên không biết sợ.
Hơi nước mờ ảo bao trùm tịnh phòng, Phùng Vận nằm trong thùng tắm, mắt khẽ khép, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Mãn đang châm nước, Đại Mãn thì thu dọn trong phòng.
Sau đó, Bùi Quyết chỉ đơn giản lau người, thay y phục rồi rời đi.
Cả hai không nói với nhau câu nào. Phùng Vận vì kiệt sức mà chẳng muốn mở miệng, còn Bùi Quyết có vẻ cũng chẳng có gì để nói với nàng. Vẻ mặt lạnh lẽo sau khi thỏa mãn hoàn toàn khác hẳn với người vừa rồi còn áp lên nàng mà thở dốc.
Phùng Vận chẳng bận tâm đến điều đó.
"Đôi cẩu nam nữ" không phải vẫn thế sao? Sự dịu dàng chỉ tồn tại trong lúc hoan ái. Đã chọn lấy thân phận này, nàng cũng chấp nhận sự lạnh nhạt đó, chẳng có gì đáng phàn nàn. Điều khiến nàng không hài lòng là sự trống trải và khát khao không thể lấp đầy, ngày càng dữ dội hơn.
Bùi cẩu, thật đúng là cẩu.
Nàng tựa vào thành thùng, nâng cánh tay lên nhìn những vết đỏ trên làn da trắng mịn, lại nhớ đến biểu cảm vừa nãy của Tiểu Mãn, sự kinh ngạc, phẫn nộ, đến tủi thân như muốn khóc. Nàng bật cười khẽ.
Trên người Bùi Quyết, những vết cào cắn cũng không ít hơn nàng. Nếu có ai trông thấy, e là sẽ hoài nghi xem kẻ nào to gan đến thế, dám để lại nhiều dấu vết như vậy trên người vị tướng quân này.
Phùng Vận thở dài, chậm rãi chìm người xuống nước.
Rồi lại thầm rủa một tiếng: "Bùi cẩu."
Trong thành Tịnh Châu bị quân Tề bao vây, vậy mà giờ khắc này, lòng nàng lại yên ổn đến lạ.
Trong phòng đã dọn dẹp xong, hai nha hoàn đỏ mặt ngượng ngùng.
“Y phục của nữ lang và tướng quân…”
Tiểu Mãn vừa mở miệng, liền bị Đại Mãn ngắt lời.
“Để ta đi giặt.”
Nơi này không như An Độ, không có người chuyên giặt y phục, mọi việc đều do hai nàng lo liệu.
Phùng Vận nhàn nhạt nói: “Của tướng quân thì cứ để đấy, lát nữa bảo hắn sai người đến lấy.”
Nói xong, nàng đốt hương tiêu thụ, rồi ngả lưng lên giường nghỉ ngơi.
Chợt nàng có chút hối hận vì không mang theo Ngao Tử đến đây.
Trời lạnh thế này, có một con mèo sưởi ấm thì thật tuyệt biết bao.
Chợp mắt không biết bao lâu, khi mở mắt ra, liền thấy Tiểu Mãn bước vào, vui vẻ báo:
“Đại lang quân đến rồi.”
Dù là huynh muội, nhưng vẫn cần kiêng dè. Ôn Hành Tố được sắp xếp ở Tây viện xa nhất trong phủ, có người hầu kẻ hạ riêng, Bùi Quyết cho hắn đủ thể diện, nhưng cũng đề phòng mọi thứ.
Dĩ nhiên, cảm giác này, Ôn Hành Tố sẽ không bao giờ để lộ trước mặt nàng.
Hắn tới là vì khi rời khỏi tường thành, sắc mặt của Bùi Quyết quá tệ, khiến hắn không yên tâm.
Nhưng khi nhìn thấy Phùng Vận, những lo lắng ban đầu bỗng dưng tan biến.
Nàng đang ngồi trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, hương thơm vấn vít, trước mặt là một ấm trà ấm nóng. Nàng mặc một bộ váy eo thắt màu ngọc trai, dáng vẻ lười biếng tựa như một con mèo nhỏ ăn no nằm bên lò than, chẳng còn chút nào dáng dấp nữ lang khí phách trên tường thành, mà giống như một yêu tinh được nuôi dưỡng trong khuê phòng của nam nhân…
Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Ôn Hành Tố khẽ nhíu mày, cảm thấy suy nghĩ của mình đã đi quá xa, thậm chí còn nảy sinh ý niệm muốn bắt nạt nàng.
Hắn vội thu hồi tâm thần, bình tĩnh ngồi xuống.