Sau khi Chu tướng bị diệt, Hoàng thượng có ý muốn nàng đi hòa thân, để liên minh.
Ta lại phiền não vô cùng.
Nàng đã để tâm đến Tề phu nhân, vậy ta liền mượn miệng Tề phu nhân để thăm dò tâm ý của nàng.
Nếu nàng để ý một công tử nào trong kinh, ta sẽ gấp rút định hôn sự cho nàng trước khi sứ thần tới.
Nếu không có… vậy ta sẽ chủ động mở lời.
Dù sao cũng không thể để nàng một mình đến nơi xa lạ.
Kết quả – như ta mong đợi.
Ta thường nghĩ, có lẽ ta là kẻ ti tiện.
Bởi vì biết rõ nàng có thể có nơi chốn tốt hơn, lại cứ để nàng ôm ảo tưởng, để hình bóng ta đầy ắp trong lòng nàng.
Rồi dần dần, dụ nàng trở thành thê tử của ta.
Sau thành hôn, nàng dường như sống phóng khoáng hơn trước.
Ngày xưa, gặp chuyện nan giải, nàng luôn chống đỡ.
Bề ngoài dịu dàng mềm mại, nhưng ta biết trong xương nàng cứng cỏi, kiêu ngạo đến nhường nào.
Còn nay, gặp chuyện nan giải, nàng lại chạy đến bên ta làm nũng.
Nàng bỏ đi thân phận Trường Ninh, gả cho ta, rồi lấy cớ bệnh mà từ chối mọi lời mời ra ngoài.
Bên ngoài đồn đoán phu nhân Lục gia sắp mệnh tận, sau lưng lại tìm ta, muốn tiến cử thiếp thất.
Mỗi lần như thế, ta đều từ chối, cũng giấu kín không cho nàng biết.
Lý do không có gì khác – không cần để nàng bận lòng.
Nàng mà nghĩ nhiều, sinh ra vết nứt với ta, ấy là mất nhiều hơn được.
Nhưng việc xảy ra nhiều lần, cuối cùng vẫn có sơ hở.
Ví như có kẻ tự tiện, không thèm hỏi ý ta, đã đưa người thẳng vào phủ.
Khi ta về, nàng ngồi ngay ngắn uống trà, chẳng biết đã nói gì với cô nương ấy, chỉ thấy người ta hoảng sợ, cúi đầu chẳng dám thở mạnh.
Ta vừa bước vào, cô nương kia bật khóc lao về phía ta.
Ta lùi một bước, kéo tiểu đồng bên cạnh chặn trước, mới tránh được.
Ta đi đến cạnh nàng, nàng cầm khăn tay, vành mắt hơi đỏ:
“Lang quân đã ôm hương ngọc ngà trong lòng, còn khổ chi mà dây dưa với thiếp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cố ý cúi mắt, tỏ vẻ bi thương, hạt lệ to như hạt đậu rơi xuống:
“Có phải vì thiếp không đủ dịu dàng chu đáo, nên khiến lang quân không vui chăng?”
Ta biết nàng đang giả vờ, nhưng đầu ta đau nhức.
Ta ra hiệu cho tiểu đồng đưa cô nương kia đi, rồi kéo tay nàng, dỗ từng chút một.
Ngày hôm sau, tin đồn ta sợ vợ đã lan khắp Định An Quan.
Còn có đồng liêu bằng tuổi xưa kia nhìn ta với ánh mắt đồng cảm.
Họ đa phần thê thiếp đầy nhà, còn ta – chỉ cười họ không biết quý trọng một tấm chân tình.
Lúc ta trở về phủ, thấy nàng đang đứng dưới mái hiên, dịu dàng trò chuyện với thị vệ trong phủ.
Thị vệ ấy đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn nàng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta bước nhanh tới, kéo nàng vào lòng, trước mặt nàng lạnh lùng điều thị vệ ấy đi nơi khác.
Ta tự nhiên không bỏ sót ánh giảo hoạt lóe lên trong mắt nàng.
Rõ ràng sáng nay nàng còn giận, chẳng thèm nói chuyện với ta, giờ lại thân thiết khoác tay ta, mắt long lanh, cằm hơi hếch, lẩm bẩm:
“Chúng ta coi như hòa rồi nhé.”
Về sau, ta cũng đã có tóc bạc.
Nàng không biết từ đâu tìm được phong thư ta từng viết, chạy đến trước mặt ta.
Ta vốn tưởng nàng sẽ cầm thư trêu ghẹo, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng nhào vào lòng ta, ôm cổ ta, nước mắt rơi lã chã.
Ta khẽ cau mày, trong lòng có phần ngổn ngang.
Nàng hay khóc như vậy, nếu một ngày nào đó ta không còn, nàng sẽ phải làm sao đây?
So với nàng ngày xưa chuyện gì cũng gắng gượng, ta lại mong nàng có thể dựa dẫm vào ai đó.
Làm nũng, bám người, cũng chẳng sao – điều ấy ngược lại khiến ta yên tâm.
Ta chỉ mong thời gian trôi chậm lại, hoặc ta có thể sống lâu thêm một chút.
Đừng để lại nỗi cô đơn và hoang mang cho nàng.
Nàng nên kết thúc một đời trong con cháu đầy nhà, người thương kề cận.
Còn cô tịch và nhung nhớ – để mình ta chịu là đủ.
-HẾT-