Đem rễ cây thu vào trữ vật giới chỉ, Hứa Hồng đem lúc trước đào hố cây lấp lại, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi vào trong, môi trường càng tồi tệ, ngoại trừ mưa lớn, còn có thỉnh thoảng sẽ có lôi điện ập tới, không ít cây cối, chính là bị lôi điện bổ chết.
"Phỏng chừng phía dưới có một mỏ sắt....."
Hứa Hồng âm thầm suy đoán.
Nước mưa và các loại khác, có thể dựa vào trận pháp để làm cho ra, nhưng sấm sét là rất khó khăn, trừ khi ... Phía dưới có quặng sắt, hơn nữa còn căn cứ vào bố cục cây cối này, bằng không không có khả năng mỗi lần đều sẽ bổ vào trên cây!
Trong lòng miên man suy nghĩ, lại đem một mảng lớn mộc thọ văn toàn bộ lấy đi, Hứa Hồng lúc này mới phát hiện, mặt trời từ đông phương mọc lên, một đêm đã qua.
Biết thời gian khảo hạch, sắp chấm dứt, Hứa Hồng duỗi thắt lưng, lấy ra một gốc Thiên Tinh Tử Sâm, liên tục gặm vài miếng.
Nhìn thấy bởi vì thức đêm tiêu hao tuổi thọ, rất nhanh khôi phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một đường chạy, hướng lối ra cấp tốc mà đi.
Bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm.
Hàn Thanh phó viện trưởng cùng rất nhiều trưởng lão, đứng ở bên ngoài chờ một đêm, cũng không đợi được Triệu Mãnh, Từ Trung hai vị lão sư trở về, lại đợi đến càng nhiều đệ tử trở về.
Nhìn một đám người vẻ mặt xám xịt trước mắt, Hàn Thanh Phó Viện trưởng mí mắt kìm lòng không đậu nhảy lên một chút:
"Đây là... Bị loại bao nhiêu?”
Hồng Nguyên trưởng lão cười khổ, nói:
"Hồi bẩm Hàn viện trưởng, đã vượt qua 9800 người rồi.
"9800?”
Khóe miệng co giật, Hàn Thanh hỏi:
"Lần khảo hạch của Viện trưởng Hạ, cứ như vậy bị đào thải trực tiếp, đại khái còn lại bao nhiêu?”
Các trưởng lão đã kiểm tra tài liệu trước đó, nhớ lại, trả lời:
"Tổng cộng 617 người!"
"9800, 617, có vẻ như khoảng cách là có chút lớn ah . . . "
Hàn Thanh vẻ mặt buồn bực.
Vì cái gì người khác dùng phương pháp này, một chút chuyện cũng không có, rất dễ dàng liền tuyển chọn ra sinh nguyên ưu tú, mà hắn dùng, cứ như vậy nói nhảm?
Thiên phú cao, thiên phú kém, đều bị trực tiếp quét ra..... Sát hạch còn có ý nghĩa gì?
Trong lòng cảm khái, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện,
"Triệu Mãnh, Từ Trung đâu? Sao họ vẫn chưa ra ngoài?”
Hồng Nguyên trưởng lão suy nghĩ một chút nói:
"Phỏng chừng không tìm được vị học viên ném đá kia đi!”
"Thật không đáng tin cậy! Cho dù không tìm được, cũng phải ra báo cáo trước một chút a..."
Lắc đầu, Hàn Thanh nhìn rất nhiều học sinh đi qua.
Đi, lại lần nữa hỏi thăm.
- Chúng ta bị liên minh Hùng Ưng của Hách Liên Thiết Hùng cướp đi ngọc phù!
- Chúng ta cũng vậy!
"Ta không giống, ta là bị Liên minh Hạo Nhiên của Hoàng tử Trình Hạo cướp đi!"
"Cướp đi ta, là một thiếu niên thoạt nhìn có chút thật đáng yêu."
Câu trả lời nhanh chóng được nhận.
Động thủ đại khái chia làm ba đợt, Hùng Ưng Liên Minh, Hạo Nhiên Liên Minh, cùng với một thiếu niên không biết tên.
"Hai tên này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Một cái nhập môn khảo hạch mà thôi, có thể thông qua là được, về phần đem tất cả mọi người cướp đoạt sạch sẽ sao?”
Xoa xoa mi tâm, Hàn Thanh cảm thấy một trận đau đầu, không khỏi hừ nói:
"Trở về đem chuyện này truyền cho Trình Viễn cùng Hách Liên Tiêu Vân, để cho bọn họ hảo hảo quản giáo một chút.
-Vâng! Hồng Nguyên trưởng lão gật đầu.
Trình Viễn, là hoàng đế vương triều Ly Nguyên bệ hạ, Hách Liên Tiêu Vân, lại là hoàng đế của Đại Ung vương triều.
Hàn Thanh tuy rằng chỉ là phó viện trưởng Hồng Vũ học viện, nhưng tu vi đạt tới Tăng Thọ ngũ trọng đỉnh phong, quát lớn hai vị hoàng đế, đối phương cũng không dám nói cái gì, chứ đừng nói là thông tri.
Cuộc đối thoại của hai người vừa mới chấm dứt, lập tức nhìn thấy rất nhiều học sinh trước mắt, lần nữa á khẩu không tiếng động, đồng loạt nhìn về phía lối ra rừng rậm.
Cũng nhìn qua.
Chỉ thấy Trình Cảnh mang theo bốn, năm thiếu niên, mặt xám xịt đi ra, trong tay một cái ngọc bài cũng không có, rất rõ ràng, cũng bị đào thải...
Đây xem như là liên minh mạnh nhất trong toàn bộ tân sinh, cơ hồ mỗi người đều đạt tới Thành Cương cảnh, thế nhưng cũng bị người cướp đi ngọc bài.....
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hàn Thanh khẽ run.
Xong rồi, cái này không phải là khảo hạch tân sinh, mà là biểu diễn cái gì gọi là "Toàn quân bị diệt"!
"Là Hách Liên Thiết Hùng, hắn mai phục ở lối ra, đem ngọc bài của chúng ta toàn bộ cướp đi."
Trình Hạo cắn răng.
-Tên này đi ra nhất định phải hảo hảo giáo huấn. .
Tức giận sắp nổ tung, Hàn Thanh hừ lạnh một tiếng, đang nghĩ chuyện hôm nay, làm sao tốt, chỉ thấy đám đông phía trước
Con người, một lần nữa câm.
Vội vàng nhìn lại, lập tức nhìn thấy đám người Hách Liên Thiết Hùng, đồng dạng vẻ mặt uể oải đi ra, cả đám mặt mũi bầm dập.
Rất rõ ràng, liên minh Hùng Ưng này cũng không cười đến cuối cùng.
Không chỉ có Phó viện trưởng Hàn Thanh, tất cả mọi người đều choáng váng.
Ba nhóm người mạnh nhất trong tân sinh đều bị đào thải, rốt cuộc ai cười đến cuối cùng?
Thời gian quay trở lại một vài phút trước.
Hứa Hồng lúc sắp đi ra khỏi rừng rậm gặp Hứa Ứng, lúc này đường đệ vẻ mặt ý cười, đem một đống lớn ngọc bài đưa tới.
"Hồng ca, ta thu thập hơn ba ngàn cái, hẳn là đủ để ngươi lấy được đệ nhất rồi."
"Sao lại làm nhiều như vậy?"
Hứa Hồng sửng sốt.
Hắn và Hứa Ứng, từ lúc tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm đã bắt đầu cướp đoạt, mãi cho đến khi tách ra, cộng lại cũng chỉ khoảng 1500 miếng, tên này một mình rời đi, lại làm ước chừng ba ngàn cái?
"May mắn, gặp phải vài vố lớn..... Hứa Ứng gãi đầu.
Loại trò chơi mực này, giống như quả cầu tuyết, càng về sau càng dễ dàng sưu tầm, một số người đã cầm trong tay mười mấy, hai mươi cái, chỉ cần đánh bại, thành tựu của hắn, lập tức sẽ biến thành của ngươi.....
Cho nên, sau khi rời khỏi đường huynh, hắn dùng thời gian mặc dù không dài, nhưng lại thu thập càng nhiều.
- Hồng ca, ngươi lấy được bao nhiêu?
Đem ngọc bài đựng vào một bao tải, Hứa Ứng tràn đầy tò mò nhìn tới.
"Ta?"
Hứa Hồng trầm tư.
Hắn còn chưa tính toán kỹ, bất quá, hẳn là càng nhiều.
Trong tay bảy nữ tử đánh ngất xỉu, chiếm được hơn 700, trong tay hai vị Tông Sư, thu được hơn 2300.... Cộng với 1500 của riêng mình, nên có khoảng 4500!
"Đại khái từng đó a...."
Vừa định nói ra số lượng, liền nghe được trước mắt một trận thanh âm lá cây bị giẫm nát truyền đến, lập tức bảy bóng người chắn ở trước mặt.
Chính là liên minh Hùng Ưng đã mời chào bọn họ lúc trước!
"Các ngươi cư nhiên thu thập nhiều như vậy?"
Hách Liên Thiết Hùng
【 Bạn đang đọc truyện tại bachngocsach.com.vn】
Nhìn lại, tràn đầy không thể tin được.
-Đúng vậy!
Hứa Hồng nhìn ra tham lam trong mắt hắn, cười nói:
"Hách Liên huynh chẳng lẽ muốn động thủ? Hai huynh đệ chúng ta, cũng là của liên minh Hùng Ưng chúng ta!”
Hách Liên Thiết Hùng còn chưa nói gì, một thiếu niên bên cạnh mở miệng nói:
"Là một thành viên của liên minh, tự nhiên phải lo lắng cho minh chủ, vì minh chủ có thể đạt được 100% được đệ nhất... Như vậy đi, các ngươi giao nộp hai ngàn tấm ngọc bài, xem như vì liên minh làm việc!”
"Giao nộp?"
Hứa Hồng nhìn qua.
Vị thiếu niên này hừ nói:
"Không sai! Là một thành viên của liên minh, đạt được ngọc bài, tự nhiên phải giao cho minh chủ thống nhất quản lý, thống nhất phân phối, chỉ cho ngươi giao nộp hai ngàn cái, mà không phải toàn bộ, đã xem như là đối với thực lực các ngươi tán thành...
Hứa Hồng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Hách Liên Thiết Hùng:
"Đây cũng là ý của ngươi? ”
Mỉm cười, Hách Liên Thiết Hùng nói:
"Đã là một thành viên của liên minh, tự nhiên cũng phải suy nghĩ cho tổ chức, danh tiếng của chúng ta lớn, có phải cũng có thể nhận được nhiều chỗ tốt hơn hay không, ít bị lão sinh khi dễ? Ta cũng là vì liên minh mà suy nghĩ...."
"Thì ra là như vậy...."
Thấy đối phương, cướp ngọc bài của hắn, nói đường hoàng như thế, Hứa Hồng lắc đầu, nhìn về phía đường đệ:
"Hắn là của ta, còn lại giao cho ngươi! ”
-Được rồi!
Gật gật đầu, thân thể Hứa Ứng nhoáng lên một cái, Hổ Hành Quyền thi triển ra,
hướng về phía đám người liền vọt tới.
- Lại dám động thủ với chúng ta?
- Ha ha ha, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
"Thật cho rằng đánh bại mấy tân sinh, là có thể vô địch? Hôm nay sẽ cho ngươi biết khoảng cách chúng ta giữa chúng ta và họ!”
Đám người Hách Liên Thiết Hùng đầu tiên là ngơ ngác, chợt đồng thời cười ha ha.
Đã thấy một kẻ ngốc, chưa bao giờ thấy một kẻ ngốc như vậy!
Trước không nói đến bảy người bọn họ, cho dù đơn đả độc đấu, bọn họ cũng có thể nắm bắt!
Đám người Tam hoàng tử Hạo, không phải ở trong tay bọn họ, chịu thiệt thòi lớn sao?
"Cho một bài học là đủ rồi, không cần đánh bị thương quá tàn nhẫn! Bằng không, trong học viện không dễ khai báo.”
Hách Liên Thiết Hùng khoát tay áo.
-Vâng! Một đám thuộc hạ liên tục gật đầu, đối với Hứa Ứng
liền nghênh đón.
Bành bành bành bành!
Hách Liên Thiết Hùng đang nghĩ, sau khi cướp đi ngọc bài, làm sao có thể làm cho cả trường học đều khiếp sợ, lập tức nhìn thấy sáu thuộc hạ của mình, đã nằm trên mặt đất, một đám mặt mũi bầm dập, không ngừng rên rỉ.
“???”
Hách Liên Thiết Hùng ngẩn người.
Ô mai chuối! Chuyện gì đã xảy ra?
Những thuộc hạ này, đều là cao thủ Thành Cương Cảnh, thậm chí ngay cả một tùy tùng bên người Hứa Hồng cũng không đánh lại?
Thật tràn đầy khó tin, không khí trước mắt, phát ra âm thanh nức nở, chợt, một viên đá, thẳng tắp hướng về phía bắn tới.
Tốc độ của viên đá cực nhanh, hơn nữa khoảng cách giữa hắn và đối phương rất gần, còn chưa kịp phản ứng, đã bắn tới trước mặt.
Trên người hào quang của con mãng xà trên quần áo chợt lóe, huyễn hóa thành một kiện khôi giáp phủ đầy hoa văn.
Đây là phụ hoàng hắn, chuyên môn tìm người luyện chế thành vật phẩm hộ thân, đừng nói Thành Cương cảnh đánh lén, cho dù là Tông Sư đỉnh phong, muốn bị thương, cũng không dễ dàng như vậy.
Cũng là vốn liếng lớn nhất để đánh bại Hoàng tử Trình Hạo.
Bành!
Tảng đá đập trên khôi giáp, lập tức chia năm xẻ bảy, biến thành bột phấn, mà hắn cũng bị đụng vào ngực khó chịu, không tự chủ được lui về phía sau một bước, thở ra một hơi, vừa định vận chuyển lực lượng, đem huynh đệ hai người này đánh bại, liền nhìn thấy người trước mắt hoa lên, một bàn tay, dĩ nhiên đã đặt ở ngực.
Bành!
Kình lực phun ra, chỉ một cái, hắn liền cảm giác như bị nham thạch thật lớn đập trúng, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
- Xử lý xong!
Đầu óc còn đang choáng váng, bên tai vang lên một cái nhàn nhạt sinh ý, lập tức, chiếc nhẫn trong tay bị thiếu niên lấy đi, thật vất vả thu thập được 2800 ngọc phù, từ đó mất đi....
"Hồng ca, hình như thời gian còn chưa tới..... Hiện tại đi ra ngoài, có thể bị đào thải hay không?”
Thanh âm của một thiếu niên khác vang lên.
- Vậy thì chờ một chút đi
Hứa Hồng trả lời.
Thật vất vả mới có thể bình tĩnh lại, lúc này mới hiểu được, hai tên này, một mực giả heo ăn thịt hổ...
Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là sắc mặt khó coi đi ra
Đi.
Mê Vụ Sâm Lâm loạn thành một nồi cám heo, bên ngoài rất nhiều trưởng lão vẻ mặt sụp đổ, mà lúc này, Hạ viện trưởng vẫn tràn đầy suy nghĩ chạy như điên trên đường trở về...