Cô ta giải thích rõ với ông cụ Phong xong, vội vàng rời đi.
Hạ Vũ Tuyết nhấc điện thoại lên, trên đó có một tin nhắn của Lý Duyên, mời cô ta đi quán bar.
Hạ Vũ Tuyết do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn là đáp lại một chữ tốt.
Tâm trạng tối nay chán nản quá, cô ta định đi nhậu nhẹt một chúy, say cho vơi bớt nỗi muộn phiền.
Ở phía bên kia, Tống Lan Ngọc đưa Lâm Mạc Huy đến tầng dưới nhà của Hứa Thanh Mây và nhân tiện lấy ra một chiếc hộp.
"Cậu Huy, đây là Linh Tâm Thảo mà anh nhắc tới, tôi đã lấy được rồi."
"Bệnh của con gái tôi khi nào sẽ được chữa trị?"
Tống Lan Ngọc nôn nóng hỏi thăm.
Lâm Mạc Huy tiếp nhận cái hộp nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: "Cô trước tiên phải sắp xếp người cho tốt, nhớ rõ phải phù hợp với nhóm máu của con gái cô."
“Chờ phía bên kia cô an bài xong xuôi, tôi sẽ giúp cô chữa trị."
Tống Lan Ngọc vui mừng khôn xiết.
Tình trạng của con gái luôn là nỗi lo lắng lớn nhất của cô ta.
Hiện tại rốt cuộc cũng có hi vọng, cô ta có thể không vui mừng sao?
Tahm biết Tống Lan Ngọc, Lâm Mạc Huy đi lên lầu.
Mở cửa phòng, trong phòng một mảnh hỗn loạn.
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang ngồi trong phòng khách, hai người họ trông có vẻ mặt lo lắng.
Khi Lâm Mạc Huy quay về, cả hai người đều sửng sốt.
"Lâm Mạc Huy, anh... Sao anh lại trở về?"
Phương Như Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Theo bọn họ mà nói, lần này Lâm Mạc Huy nhất định sẽ thua, nói không chừng sau khi kết thúc anh chắc chắn sẽ chết ở bên ngoài, căn bản sẽ không quay lại nữa.
Hứa Thanh Mây nghe thấy tiếng động, lập tức đẩy cửa phòng ngủ đi ra.
Vừa nhìn thấy Lâm Mạc Huy, nước mắt lưng tròng, cô vội vàng chạy tới ôm Lâm Mạc Huy.
"Lâm Mạc Huy, anh cảm thấy thế nào? Anh có sao không?"
"Thực xin lỗi, em... Em quá ích kỷ, nhưng em không thể nhìn Thanh Tuyết chết!"
"Bất kể như thế nào, anh sẽ cùng em lo liệu mọi chuyện cần thiết."
"Vô luận là bao nhiêu tiền, cho dù phải bán cả công ty dược phẩm Hưng Thịnh, em cả đời làm công kiếm tiền, cũng sẽ giúp anh trả tiền!"
Phương Như Nguyệt cau mày:
Hứa Thanh Mây và nhân tiện lấy ra một chiếc hộp.
"Cậu Huy, đây là Linh Tâm Thảo mà anh nhắc tới, tôi đã lấy được rồi."
"Bệnh của con gái tôi khi nào sẽ được chữa trị?"
Tống Lan Ngọc nôn nóng hỏi thăm.
Lâm Mạc Huy tiếp nhận cái hộp nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: "Cô trước tiên phải sắp xếp người cho tốt, nhớ rõ phải phù hợp với nhóm máu của con gái cô."
“Chờ phía bên kia cô an bài xong xuôi, tôi sẽ giúp cô chữa trị."
Tống Lan Ngọc vui mừng khôn xiết.
Tình trạng của con gái luôn là nỗi lo lắng lớn nhất của cô ta.
Phương Như Nguyệt chế nhạo: "Ha, là nhà chúng ta làm hại cậu ta sao?"
"Thanh Mây, con để cho cậu ta tự nói."
"Ngay cả khi không có chuyện của Thanh Tuyết, cậu ta có thể thắng được không?"
"Các bác sĩ nổi tiếng của sáu tỉnh đều đến, cậu ta lấy cái gì để so sánh với những người khác?"
Hứa Thanh Mây giận tới mức run lên, cô thực sự không ngờ mẹ mình lại có thể quá sông đoạn cầu như thế này.
"Lâm Mạc Huy, anh không cần lo lång."
"Bất kể như thế nào, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh chịu!"
Hứa Thanh Mây lớn tiếng nói.
Phương Như Nguyệt lập tức nói: "Lâm Mạc Huy, cậu đã gây ra chuyện lớn như vậy, gây ra tai họa lớn như vậy, anh chạy về để vợ khổ cùng mình, cậu coi như chưa được tính là đàn ông đi?"
"Chỉ cần cậu có một chút tâm huyết, cậu nên tự mình làm tất cả, không nên liên lụy tới Hứa Thanh Mây nhà tôi!"
"Nếu cậu muốn yêu nó, cậu nên làm cho nó một cuộc sống tốt hơn mà không phải đi theo cậu ở cùng một chỗ chịu khổ sở, cậu hiểu không?"