Tạ Ngọc Phương liếc nhìn Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, lời lớp trưởng nói là thật hay giả thế?”
“Cậu thật sự đến bệnh viện dọn dẹp nhà vệ sinh hả?”
“Ai da, chúng ta đều là bạn học chung mà. Cậu xem, sao cậu càng lúc càng thụt lùi vậy?”
“Chạy tới làm người dọn dẹp thì cũng thôi đi, lại còn dọn dẹp nhà vệ sinh cơ chứ.
“Cậu có thể đừng làm bạn học cũ như chúng tôi mất mặt không?”
Lâm Mạc Huy hơi cau mày, khẽ nói: “Làm việc gì cũng là công việc hết mà.”
“Tôi không ăn trộm, không ăn cắp, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, như thế là mất mặt sao?”
Tạ Ngọc Phương cười khẩy: “Bộ dạng cậu như vậy còn không giống đi trộm cắp à!”
“Thanh niên hai mươi mấy tuổi rồi, có tay có chân, vậy thì vào công trường dọn gạch đi, một tháng cũng kiếm được không ít đấy.”
“Cậu vậy mà lại đi lau chùi nhà vệ sinh, cũng có bản lĩnh thật đó.”
Một bạn học nam khác lập tức cười nói: “Này, các cậu nói xem, nếu như Triệu Tổ Y biết Lâm Mạc Huy lau chùi toilet trong bệnh viện, cậu ấy sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?”
“Các cậu còn nhớ không?”
“Lúc Lâm Mạc Huy còn đi học, không phải cậu ta đã phải lòng Triệu Tổ Y, hoa khôi lớp chúng ta sao.”
“Lúc đó Lâm Mạc Huy viết thư tình cho Triệu Tổ Y còn bị Triệu Tổ Y dán lên bảng đen, thú vị quá trời.”
“Bây giờ xem ra, vẫn là con người Triệu Tổ Y có mắt nhìn nha.”
Tạ Ngọc Phương cười ha hả: “Nghiêm túc mà nói, Triệu Tổ Y cũng xui xẻo thật đấy.”
“Rõ ràng là hoa khôi, tự nhiên bị loại người này thích trúng, nghĩ tới là thấy buồn nôn.”
Bọn họ lại ồ lên cười.
Sắc mặt Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Các cậu này, tôi chỉ đến đây để tham gia họp lớp. Các cậu có cần phải chế nhạo tôi đến mức này không?”
Triệu Nhiên Thuận xua tay: “Ai da, Lâm Mạc Huy, mọi người đều là bạn học cũ gặp mặt nên nói đùa ấy mà, cậu giận sao?”
“Được rồi, cũng đã tới cả rồi, ngồi xuống trước đã, chúng ta chẳng qua chỉ là họp mặt thôi.
“Nhưng mà, tôi cảnh báo trước nhé.”
“Bữa ăn tối nay, tất cả mọi người lớp AA chúng ta.”
“Đến lúc tiêu hết bao nhiêu tiền, cũng phải chia đều cho cả cậu, hiểu chưa?”
Tạ Ngọc Phương liếc xéo Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, cậu phải suy nghĩ kỹ đó.”
“Tối nay lớp trưởng vì chiêu đãi khách quý nên đã đặc biệt mua vài chai rượu ngon.”
“Chỉ riêng tiền rượu thôi đã hơn 35 triệu rồi.”
“Bữa ăn này nếu chia đều ra, mỗi người ít nhất cũng hơn 3,5 triệu. Cậu đừng có mà đến lúc đó móc không ra tiền lại để chúng tôi trả hộ cho cậu nhé!”
Lâm Mạc Huy nhíu mày nói: “Không cần cậu bận tâm, tôi sẽ không thiếu các cậu một xu nào đâu!”
Triệu Nhiên Thuận cười khẩy: “Tốt nhất nên vậy!”
“Cậu đã tới rồi, vậy ngồi đi.”
Lâm Mạc Huy bước vào, chuẩn bị ngồi xuống bên trong.
Triệu Nhiên Thuận xua xua tay: “Ngồi ở đâu vậy?”
“Ngồi ở cửa đi!”
"Mấy chỗ này đều có người cả rồi, cậu tự đi mà tìm chỗ!”
Lâm Mạc Huy chau mày, cuối cùng không nói gì nữa, bèn ngồi xuống chỗ cửa.
Thành thật mà nói, vị trí này thường dành cho người thanh toán bữa tiệc, hoặc người có địa vị thấp nhất.
Rõ ràng ràng, trong mắt Triệu Nhiên Thuận, Lâm Mạc Huy là người có địa vị thấp nhất đó.
Mấy người Triệu Nhiên Thuận không chú ý đến Lâm Mạc Huy nữa, tiếp tục cười nói rôm rả.
“Lớp trưởng, nghe nói bây giờ cậu đã là tổng giám đốc công ty rồi hả?”
“Chà, cậu thăng chức nhanh quá đi.”
“Khi nào thì để tôi đi làm cùng cậu đây?”
“Công ty này của tôi bây giờ không có tiền đồ gì cả!” Tạ Ngọc Phương nghiêng nửa người tựa vào Triệu Nhiên Thuận, ngọt ngào nói.
Triệu Nhiên Thuận một tay ôm lấy Tạ Ngọc Phương, cười ha hả nói: “Tưởng gì to tác.
“Tôi nói các cậu biết, buổi họp lớp tối nay nếu hoàn thành một chuyện, đừng nói đi làm cùng tôi, tới việc thăng chức thẳng cho cậu làm giám đốc luôn cũng chẳng thành vấn đề!”
Mọi người đều ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
“Lớp trưởng, hoàn thành cái gì vậy?”
Triệu Nhiên Thuận vênh váo cười, nói: “Tối nay, tôi đặc biệt mời một vị khách VIP”
“Công ty chúng tôi muốn hợp tác với vị khách VIP này một số dự án. Một khi đàm phán xong, haha, đó chính là dự án trị giá hàng chục tỷ”
“Đến lúc đó, tôi ở công ty thực sự quát gió gọi mây cũng được!”
Mọi người càng kinh ngạc: “Khách VIP gì cơ?”
“Bỗng dưng thương lượng làm ăn mấy chục tỷ đồng?”
“Lớp trưởng, cậu... cậu đang nói đùa sao?”
“Trong những người bạn học của chúng ta, lại có một nhân vật quyền cao chức trọng như vậy ư?”
Vẻ mặt Triệu Nhiên Thuận đắc ý: “Các cậu không biết rồi.”
"Hehe, để tôi nói cho các cậu biết, trong số các bạn học của chúng ta, thực sự là có một nhân vật tại to mặt lớn vậy đó!”
"Cậu ấy bây giờ không những quản lý một công ty lớn, mà còn rất có tiếng nói với mấy nhân vật lẫy lừng trong thành phố.”
“Đừng nói đến mấy vụ kinh doanh hàng chục tỷ, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với cậu ấy, tương lai chuyện làm ăn sẽ lên như diều gặp gió đấy.”
Mọi người càng kinh ngạc, Tạ Ngọc Phương sốt ruột hỏi: “Lớp trưởng, rất cuộc cậu đang nói tới ai vậy?”
“Cậu đừng có úp úp mở mở với chúng tôi nữa, mau nói đi!”
Mấy người khác cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Nhiên Thuận.
Triệu Nhiên Thuận cười haha đáp: “Bạn học này, các cậu đều biết.”
“Cậu ấy mặc dù học chung với lớp không lâu, nhưng vẫn coi là bạn học cũ của chúng ta.”
Tạ Ngọc Phương nóng lòng: “Ở trong lớp ta không lâu?”
“Đó là ai được? Sao tôi không có ấn tượng chút nào vậy nhỉ?”
Triệu Nhiên Thuận hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đặng Tiến Quân, các cậu vẫn còn nhớ chứ?”
Lâm Mạc Huy phun thẳng ngụm trà trong miệng ra ngoài. Vị khách quý mà nhóm này mời đến lại là Đặng Tiến Quân sao?
Mấy người bọn họ bị Lâm Mạc Huy làm cho sững sờ, Triệu Nhiên Thuận trừng mắt nói: "Lâm Mạc Huy, cậu sao vậy?”