Triệu Nhiên Thuận thấy tình hình không ổn liền vội vàng hào giải tiếp: “Ơ kìa Lâm Mạc Huy, cậu tức giận làm chi?”
“Tạ Ngọc Phương chỉ đùa chút thôi mà, một người đàn ông như cậu lẽ nào ngay cả một câu đùa giỡn cũng không chịu được sao?”
“Đều là bạn học cũ cả, sao nói có hai câu đã nổi nóng rồi?”
Mấy người khác cũng liên tục gật đầu: “Đúng thế, chỉ là bạn bè đùa nhau một chút, đầu đến mức thế!”
“Ôi, khó trách chỉ có thể ở bệnh viện dọn WC, loại đàn ông không có khí phách này, công ty nào muốn được đây?”
“Lâm Mạc Huy, nghe tôi khuyên một câu, đàn ông không nên quá hẹp hòi. Nếu không cho dù là ở rể cũng dễ bị người ta tổng cổ đi đấy!”
"Ha ha ha."
Mọi người nhìn thì như đang khuyên, nhưng thực chất đều đang châm chọc Lâm Mạc Huy.
Những người này đều biết quan hệ giữa Tạ Ngọc Phương với Triệu Nhiên Thuận, đương nhiên đều phải giúp Tạ Ngọc Phương rồi.
Niên mặt mày xanh mét: “Các người đủ rồi đó!”
“Đây mà là đùa giỡn à?”
“Sao lại xúc phạm nhân cách người khác như vậy?”
“Các người... Các người thật quá đáng!”
Tạ Ngọc Phương bĩu môi: “Hừ, bản thân nếu đã làm ra mà còn phải sợ người ta nói.”
“Một kẻ dọn WC, cậu cũng không nhìn thử, đây là nơi cậu có thể tới sao?”
“Tự mình chạy tới đây rước lấy nhục, ngược lại còn không cho người khác nói, cái này là cái lý lẽ gì?”
“Loại đàn ông này, ha ha, đúng là cực phẩm.”
“Biết đâu được cô vợ kia của cậu cũng không chịu được mặt hàng như cậu đấy!”
“Theo tôi ấy, cô vợ kia của cậu ta, chắc cũng chỉ là đồ vô dụng thôi.”
Lâm Mạc Huy hoàn toàn nổi giận, đứng bàn đứng lên: “Tạ Ngọc Phương, cậu đừng có mà được đẳng chân lân đằng đầu.”
“Tôi không nổi nóng không có nghĩa là cậu có thể tùy ý sỉ nhục vợ của tôi.”
“Ngay bây giờ lập tức xin lỗi, nếu không tôi tuyệt đối không tha cho cậu!”
Tạ Ngọc Phương hoảng sợ, hốc mắt tức khắc đỏ lên: “Cậu... Cậu hù dọa ai đấy?”
“Cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu à?”
Nét mặt Triệu Nhiên Thuận cũng trầm xuống: “Lâm Mạc Huy, cậu làm gì vậy?”
“Đều là bạn học cũ, cậu đập bàn nổi cáu có ý gì?”
“Còn muốn bắt nạt bạn học nữ sao?”
“Tự cậu cũng không thấy xấu hổ ư?”
Mấy người khác cũng đều như hổ rình mồi nhìn Lâm Mạc Huy, nhìn tư thế kia, chỉ cần Lâm Mạc Huy động thủ, mấy người này sẽ lập tức xông lên hội đồng Lâm Mạc Huy.
Triệu Tổ Y thì cười lạnh lườm Lâm Mạc Huy, cô ta đã tính nhờ vào chuyện tối nay để dạy dỗ Lâm Mạc Huy một chút.
Nhưng ngay lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Đặng Tiến Quân ôm một cô bé nhỏ đi đến.
Triệu Nhiên Thuận biến sắc, nhanh chóng nở nụ cười qua chào hỏi: “Ôi chao, giám đốc Quân, ngày ước đêm mong, cuối cùng cũng trông được ngài đến đây rồi!”
“Mau mau mau, mời vào trong, mời vào trong, mời ngồi.”
“Mọi người mau mời giám đốc Quân ngồi nào.”
“Còn nữa, nhanh chóng bảo phục vụ đến sắp xếp lại.”
“Giám đốc Quân, chúng ta vào trong thôi.”
Triệu Nhiên Thuận cúi đầu khom lưng mời Đặng Tiến Quân vào
Đám người Tạ Ngọc Phương cũng đều đứng dậy, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Đặng Tiến Quân.
Triệu Tổ Y lại vội vàng chào hỏi: “Ôi, anh Quân, vài năm không gặp, anh càng trở nên đẹp trai hơn nha.”
“Cô bé đáng yêu này là con gái của anh sao?”
Tố Ny thu mình vào trong lòng Đặng Tiến Quân, rụt rè không muốn buông tay.
Triệu Tổ Y cười ha ha: “Cô bé này cũng sợ người lạ ghê ta!”
“Đáng yêu quá đi, cho dì ôm một cái nào.”
Tố Ny vùi đầu vào ngực Đặng Tiến Quân, dứt khoát không thèm nhìn cô ta.
Đặng Tiến Quân mỉm cười: “Ngại quá, Tố Ny có chút xấu hổ.”
Triệu Tổ Y không khỏi cảm thấy lúng túng, che miệng cười nói: “Bé con mà, đều là thế cả.”
“Giống như hồi chúng ta còn đi học ấy, em luôn cảm thấy anh rất đẹp trai nhưng hồi đó thẹn thùng quá, thế là cũng chẳng dám nói với anh luôn.