Lâm Mạc Huy thẳng thừng xua tay: “Ăn cơm, không nói chuyện công việc nữa.”
Triệu Nhiên Thuận bị sốc không nói nên lời, xấu hổ đến tột cùng, đồng thời sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Cậu ta biết, hạng mục này chắn chắn thất bại rồi.
Tối nay bọn họ mỉa mai Lâm Mạc Huy như thế, Lâm Mạc Huy sao có thể không gây khó dễ với bọn họ?
Triệu Nhiên Thuận đau khổ trở lại chỗ ngồi xuống, một bàn mọi người đều rơi vào trầm mặc, chỉ có ba người Lâm Mạc Huy, Đặng Tiến Quân với Niên còn nhiệt tình trò chuyện.
Mấy người Tạ Ngọc Phương mấy lần muốn nói vài câu nhưng người ta cũng không thèm để ý tới, làm bọn họ xấu hổ vô cùng.
Triệu Tổ Y vốn dĩ muốn dụ dỗ Đặng Tiến Quân, nhưng nhìn đến tình cảnh lúc này thì cũng biết bản thân không còn hi vọng, liền cũng từ bỏ.
Thấy bộ dáng trò chuyện vui vẻ của Lâm Mạc Huy, Triệu Tổ Y không khỏi căm tức trong lòng.
Con người đúng là loài động vật kỳ lạ, một người đàn ông từng bị cô ta từ chối, cô ta mãi mãi cũng không mong anh ta sống tốt hơn mình.
Nếu không, vậy chẳng phải là chứng minh lựa chọn lúc trước của bản thân sai lầm sao.
Nên là, Triệu Tổ Y mở miệng nói: “Có gì kiêu ngạo sao?”
“Ừ thì có tiền, vẫn không phải ăn bám nhà người ta à?”
“Chỉ đành nói thế này, có một số người chỉ giỏi ăn bám thôi.”
“Công ty nhà người ta, xí nghiệp nhà người ta có tỉ quan hệ gì với anh ta sao?”
"ỷ vào tài sản nhà cha vợ lại ở đây giả vờ thành đạt
“Tôi khinh, thấy mà ghê tởm!”
Những người khác cũng nghẹn khuất trong lòng, nghe vậy cũng đều mở miệng phụ họa.
Tạ Ngọc Phương lại bày ra vẻ mặt dữ tợn, cười lạnh nói: “Người ta ấy à, gả cho người giỏi đúng là có thể giảm được rất nhiều năm phấn đấu nha.”
“Các người nhìn Lâm Mạc Huy người ta đi, gả vào một gia đình tốt thế kia, chuyển mình một cái liền thành người của giới thượng lưu luôn.
“Ai có thể đoán được chứ, trước kia ở lớp chúng ta cậu ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng không hòa nhập được thôi
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Đặng Tiến Quân biến sắc, cả giận nói: “Tạ Ngọc Phương, cô nói cái gì đó?”
Lúc trước Tạ Ngọc Phương có chút sợ hãi đối với Đặng Tiến Quân, đó là bởi vì bọn họ muốn nịnh bợ Đặng Tiến Quân.
Bây giờ mắt thấy bợ đỡ không được thì tất nhiên cũng không thèm để ý nữa.
Tạ Ngọc Phương không chút nào yếu thế: "Sao nào, tôi nói không đúng à?"
“Lớp chúng ta đông như vậy, không đúng, trường học chúng ta đông như vậy mà tôi mới lần đầu nghe có người chạy tới xin ở rể đấy.”
“Đã thời đại nào rồi, sao lại còn có người làm ra chuyện không cần tốn nghiêm như vậy?”
“Nhưng nếu như người này không biết xấu hổ đúng là quá dễ thành công thôi.”
“Tôi chỉ là có chút nghĩ không ra, Lâm Mạc Huy, cô vợ kia của cậu rất cuộc là dáng vẻ xấu quá không ai cần, hay là mắt mù nhìn không thấy hả?”
“Sao lại chọn cậu ở rể nhỉ?”
Mọi người cười vang một trận, Triệu Nhiên Thuận nghiêng mắt liếc Lâm Mạc Huy: “Còn phải nói sao, chắc chắn là một người quái dị”
“Nếu không thì với tài sản nhà người ta, người sẵn lòng xếp hàng tới cửa ở rể đã xếp hàng cả rồi, làm gì còn tới lượt anh ta?”