4.
"Gì cơ? Cậu định theo đuổi anh trai của Lý Gia Hòa á?"
Tôi dùng ngón út ngoáy ngoáy tai, bày ra vẻ mặt kiểu "có gì to tát đâu, làm như chưa thấy ai chơi lớn bao giờ vậy".
"Có vấn đề gì không? Hắn ta đã đội lên đầu tớ không chỉ một cái sừng, tớ đáp lễ thì ít nhất cũng phải đẳng cấp hơn chứ."
“Đỉnh, thật sự là đỉnh luôn."
Đám bạn thân nhìn tôi giơ ngón cái lên đầy ngưỡng mộ.
“Tớ chỉ là nhìn không ưa cái kiểu tự cho mình là trung tâm của hắn thôi. Tán được anh hắn rồi đá thẳng, để nhà họ Lý từ nay nghe đến tên tớ là sợ xanh mặt."
Thế là, tôi bắt đầu lên kế hoạch một cách vô cùng bài bản.
Kết quả, hiện thực đúng là phũ như tạt nước đá.
Tôi với hội bạn gần như lật tung cả trường lên mà vẫn không tìm ra tung tích của cái anh chàng đẹp trai chơi bóng hôm nọ.
Chưa ra trận đã c.h.ế.t trận, ngay bước đầu đã bị kẹt cứng.
"Trần Nam Phi, nói thật đi, có phải vì chuyện của Lý Gia Hòa làm cậu đau lòng quá rồi sinh ra ảo giác không? Có chắc là cậu thật sự thấy trai đẹp chơi bóng không đấy?"
Ba đứa bạn nhìn chằm chằm vào mắt tôi tra khảo.
Tôi vung tay, mỗi đứa tặng một cái gõ đầu: "Ảo giác cái đầu tụi bây!"
Đúng lúc cả nhóm đang rầu rĩ, tôi nhận được một email.
Tôi đã được công ty mơ ước nhận vào thực tập.
Chuyện này rõ ràng còn quan trọng và đáng ăn mừng hơn cả việc cua anh trai Lý Gia Hòa chứ còn gì nữa.
Tôi phất tay đầy khí thế: "Chị tuyên bố, chị sẽ dấn thân vào sự nghiệp! Chị sẽ trở thành người phụ nữ thông minh, không rơi vào lưới tình!"
Tôi nói như thề sống thề c.h.ế.t vậy đó.
5.
Trước ngày đi làm, không biết dây thần kinh nào bị kích thích mà tôi cứ thao thức mãi, dùng đủ mọi cách vẫn không ngủ được.
Sáng dậy soi gương, từ hàng mi dưới trở xuống đều thâm xì một mảng.
Tôi đem hết tất cả các loại kem che khuyết điểm khác nhau ra dùng, vẫn không tài nào che hết được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ nụ cười.
Con gái hay cười sẽ không gặp vận rủi mà, đúng không?
Đến công ty, chị trưởng bộ phận dẫn tôi đi một vòng giới thiệu các phòng ban, rồi sắp xếp chỗ ngồi cho tôi — ngay bên cạnh văn phòng tổng giám đốc.
“Ngại hỏi chút, em có sẵn sàng tạm thời làm trợ lý tổng giám đốc không? Bạn trước ở vị trí này vừa mới nộp đơn nghỉ việc. Chị có xem qua CV của em, thấy em có thể thử sức.”
Tôi đảo mắt một vòng.
“Lương có nhích lên không chị?”
Chị ấy hơi khựng lại rồi bật cười: “Tất nhiên rồi, cao hơn vị trí trước của em 20%.”
“Vậy thì ổn rồi, em nhận luôn nha.” Tôi gật đầu cái rụp.
“Rất tốt. Giờ chị dẫn em đi gặp tổng giám đốc, sau này công việc sẽ do anh ấy trực tiếp sắp xếp.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau chị.
Vừa đẩy cửa bước vào, nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng đờ.
Người đàn ông mặc vest may đo, ngũ quan tuấn tú, môi hồng răng trắng trước mặt… chẳng phải là trai đẹp chơi bóng hôm nọ sao?
Anh ta là tổng giám đốc? Không đúng nha, hôm đó rõ ràng tôi thấy anh ta chơi chung đội với mấy bạn tân sinh viên năm nhất mà? Không lẽ tôi thật sự bị ảo giác?
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Nhưng mà… phải công nhận, nhìn gần anh ta còn đẹp đến nghẹt thở.
Tôi khẽ đặt tay lên ngực, trấn an con tim đang đập loạn — không được mất mặt!
“Em không khỏe à? Sao mặt đỏ vậy?” Chị trưởng bộ phận phát hiện sự bất thường của tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lí nhí: “Dạ… không sao ạ.”
Sau mấy câu xã giao, tôi mới biết, thì ra anh ấy là người nhà của tổng giám đốc, hôm nay chỉ tới làm thủ tục, sau này sẽ về làm việc ở phòng sản phẩm.
Chị trưởng bộ phận bận việc, để tôi ngồi đợi tổng giám đốc trong văn phòng.
Chị đi rồi, tôi lại không kìm được mà len lén quan sát anh thêm mấy lần.
Không lẽ… ông trời đang giúp tôi? Chứ sao cái người tôi lùng sục khắp trường tìm chẳng thấy, giờ lại được phát tận mặt thế này?
Nhưng mà… chẳng phải tôi đã thề sẽ tập trung làm sự nghiệp sao?
Đây chẳng phải là đang làm khó người ta sao trời?!