Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 113



Chư vị đại sư trận đạo đã tề tụ đông đủ, đại trận lập tức được đưa lên lịch trình.

Trần Khinh Dao trở thành trợ thủ cho Huyền Tương chân quân, từ đó bắt đầu những ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Tuy vất vả đến độ ngày đêm chẳng còn khái niệm nhưng lại có thể tận tai nghe các bậc đại năng biện luận trận đạo, thậm chí tận mắt chứng kiến bọn họ bố trí pháp trận. Cơ hội hiếm có ấy, người khác dẫu cầu khẩn cũng chẳng bao giờ được.

Ước chừng mấy tháng tranh luận, hình thức sơ bộ của đại trận mới được định ra. Sau đó bắt đầu luyện chế trận khí. Muốn hoàn thành một tòa đại trận ngăn cách chính ma lưỡng đạo, cần đến hơn một ngàn kiện trận khí. Mỗi kiện đều có giá trị chẳng kém gì một pháp trận Huyền giai hoàn chỉnh, hao tốn nhân lực, vật lực, tài lực vô số kể.

Dẫu Thiên Nguyên Tông giàu mạnh, cũng khó lòng kham nổi tiêu hao to lớn như vậy, vì thế mới phải triệu tập toàn bộ chính đạo đồng tâm hợp lực, cùng nhau hoàn thành sự nghiệp xưa nay chưa từng có.

Lại thêm nửa năm trôi qua, hơn hai mươi vị đại sư chính đạo đồng loạt xuất thủ, mới có thể luyện thành toàn bộ trận khí.

Cuối cùng, việc trọng yếu nhất là bố trí những trận khí ấy trải khắp Tu chân giới. Bước này, vẫn phải để đông đảo Huyền giai trận tu đích thân ra tay, còn Huyền Tương chân quân thì ngồi trấn đại bản doanh, toàn quyền chỉ huy điều phối.

Trần Khinh Dao cũng nhận nhiệm vụ bố trí một phần trận khí, cùng Tiêu Tấn cưỡi phi chu xuất phát.

Địa điểm đầu tiên cách đó không xa, vẫn thuộc phạm vi Thiên Nguyên Tông. Nơi ấy là một dãy núi hẻo lánh, ít người lui tới, dưới chân núi lác đác mấy thôn trang, đồng ruộng điểm xuyết như sao. Xa xa còn có thể nhìn thấy cảnh dân gian an bình: nam cày nữ dệt, cuộc sống yên ả.

Trần Khinh Dao không muốn quấy nhiễu phàm nhân nơi đây, nên hạ phi chu từ xa. Hai người men theo con đường núi nhỏ hẹp quanh co mà đi, bước nhanh tựa gió, như thể đang sải bước trên đất bằng.

Trên đường, từng khúc ca mục đồng vui vẻ vang vọng, xen lẫn tiếng gà gáy chó sủa. Lại có tiếng khóc oa oa của một đứa trẻ nghịch ngợm bị đòn, vang vọng như xuyên qua cả núi rừng, truyền đến tai họ rõ mồn một.

Trần Khinh Dao đặt chân lên một tảng đá, ngoái nhìn xuống chân núi, bật cười: “Phía dưới thật là náo nhiệt.”

Náo nhiệt đến mức có thể nói là ầm ĩ. Thế nhưng cái ầm ĩ ấy lại chẳng khiến người ta bực bội, trái lại nghe lâu còn thấy lòng dần bình thản, tựa hồ mọi phiền nhiễu đều bị cuốn trôi đi mất.

“Có muốn xuống đó nhìn thử không?” Tiêu Tấn hỏi.

Trần Khinh Dao lắc đầu: “Không được, chúng ta còn có nhiệm vụ.”

Nói rồi, nàng quay đầu, bắt gặp một lão nhân còng lưng, gùi củi trên lưng, chậm rãi bước xuống theo con đường núi hẹp.

Đường nhỏ chật hẹp, nàng và Tiêu Tấn liền nghiêng người tránh sang bên tảng đá, nhường lối đi.

Khi lão nhân đi ngang qua, ông khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu mệt mỏi vẫn còn le lói ánh sáng, chăm chú đánh giá hai người.

Trần Khinh Dao mỉm cười, khẽ gật đầu chào, rồi nghiêng người bước qua, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhưng vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên một giọng nói già nua, chần chừ, run rẩy:

“Nhị vị, nhị vị chính là tiên trưởng?”

Trần Khinh Dao dừng lại, nghe vậy cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Người sống cả đời nơi núi rừng, ít nhiều cũng có đôi phần từng trải, huống chi nàng và Tiêu Tấn tuy không mặc y phục đệ tử Thiên Nguyên Tông, nhưng dung mạo, khí độ, lại quá đỗi khác biệt so với nơi đây, làm sao qua mắt được.

“Không dám nhận danh xưng tiên trưởng, lão trượng có chuyện gì vậy?” Nàng quay đầu lại, dịu dàng hỏi.

Lão nhân lập tức buông củi lửa, run run rẩy rẩy định hành lễ với hai người. Trần Khinh Dao vội vàng ngăn lại, rồi cẩn thận dò hỏi, mới biết ông ta muốn thỉnh cầu bọn họ ra tay, bắt lấy một con yêu quái trong núi.

Theo lời lão nhân, nhà ông ta ở lưng chừng núi, từ năm ngoái bắt đầu, ban đêm thường nghe thấy những tiếng kêu kỳ quái, chẳng giống người, cũng chẳng giống loài thú thường thấy. Với mấy chục năm từng trải của ông, ông chắc chắn đó không phải vật tầm thường, nhất định là một thứ có thể tu hành như tiên trưởng.

Người phàm đối diện với tu sĩ vốn không có chút sức chống cự nào, trời sinh đã có tâm kính sợ, huống hồ thứ cổ quái kia từ trước tới nay chưa từng hiện thân trước mắt người khác, chỉ ban đêm phát ra tiếng kêu, càng lúc càng thường xuyên, nghe lại càng ngày càng gần. Lão nhân lo sợ, chẳng biết có khi nào con quái ấy sẽ xuống núi, hại đến tính mạng dân lành.

Trần Khinh Dao nghe xong liền gật đầu đồng ý. Đây là địa bàn của Thiên Nguyên Tông, nàng tất nhiên phải bảo đảm sự bình yên cho bá tánh nơi này. Huống hồ, cho dù ở nơi khác, nếu thấy yêu thú làm hại phàm nhân, nàng cũng tuyệt đối không làm ngơ.

Không để lão nhân phải quỳ lạy tạ ơn, hai người tiếp tục đi về hướng đã định. Sau khi bố trí xong trận khí, bọn họ không xuống núi, mà thu liễm hơi thở, ẩn thân trên một cây đại thụ.

Hoàng hôn dần buông, ráng chiều đỏ rực nhuộm cả dãy núi một tầng sắc mới, ngay cả gương mặt con người cũng phủ đầy ánh đỏ.

Trần Khinh Dao ngồi trên nhánh cây, chân đong đưa, híp mắt nhìn cảnh mặt trời lặn, trăng lên nơi chân trời.

Dưới chân núi, người dân sau một ngày lao động lục tục trở về nhà. Từng căn nhà nhỏ như hộp diêm thắp sáng, khói bếp lượn lờ bay lên, đèn dầu dần sáng trong mỗi ô cửa sổ, toát ra thứ ánh sáng mờ ấm áp, kèm theo tiếng nói cười rộn ràng của từng gia đình.

Trần Khinh Dao nhìn cảnh dưới chân núi, lại nhìn sang Tiêu Tấn ngồi bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ bản thân cũng không hề cô độc, bởi bên cạnh vẫn có người bầu bạn.

Chỉ là tiểu tử này dường như chẳng hiểu phong tình gì cả. Dáng ngồi thẳng tắp, nghiêm chỉnh như cây gỗ, không chịu ngồi gần lại một chút, để hai người có thể dựa vào nhau sao?

Trong lòng nàng đang thì thầm oán trách thì bỗng nhiên một tiếng kêu quái lạ vang vọng, phá vỡ sự yên tĩnh nơi núi rừng.

Trần Khinh Dao lập tức gạt bỏ mọi tâm tư nhỏ bé, dựng tai lắng nghe. Sau một thoáng phân biệt phương hướng, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Tấn, khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng: “Hướng tây, cách chừng hai dặm?”

Tiêu Tấn gật đầu, cả hai lập tức phóng đi về phía âm thanh.

Càng đến gần, tiếng kêu càng rõ ràng. Quả nhiên đúng như lão nhân nói, âm thanh kia vô cùng kỳ dị, the thé chói tai, lại vang dội, khiến người nghe thấy rợn cả sống lưng.

Bọn họ di chuyển lặng lẽ, nhanh như gió trên những ngọn cây, đến gần hai dặm thì dừng lại trên một thân đại thụ. Vạch cành lá, nín thở nhìn xuống dưới.

Trần Khinh Dao: “……”

Nàng buông cành lá xuống, hít một hơi thật sâu, rồi lại đẩy ra lần nữa nhìn kỹ. Cuối cùng mới xác định, vừa nãy bản thân không hề hoa mắt. Thứ đang gân cổ kêu gào kia chính là một gốc cây non, chưa cao đến nửa người.

Nói nửa người cao còn là quá ưu ái, vì hình thể nó chỉ nhỉnh hơn ruộng lúa chút ít, cành lá thì rậm rạp tươi tốt. Mỗi lần nó gào lên, cả tán lá run rẩy như theo nhịp, rõ ràng là nó đang dùng hết sức mà kêu.

Trần Khinh Dao quan sát mãi, cũng chẳng thấy thứ nhỏ bé này có chút uy h**p nào. Nàng và Tiêu Tấn liền nhảy xuống đất, đáp ngay trước mặt nó. Trần Khinh Dao dùng giọng điệu như đang mắng một đứa trẻ nghịch ngợm, hung hăng quát: “Nửa đêm còn quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, ngươi có biết sẽ bị bắt đi không hả?”

Khi bọn họ vừa đáp xuống, cả thân cây nhỏ run bần bật, lá cành rung lên kịch liệt, hệt như bộ dáng bị dọa đến sợ hãi.

Nhưng nó chỉ yên lặng được hai nhịp thở, rồi lại bắt đầu gào thét chói tai.

Âm thanh gần trong gang tấc khiến Trần Khinh Dao cảm giác màng tai mình như sắp thủng ra, nàng liên tục quát nhỏ: “Đừng kêu nữa, đừng kêu nữa, bằng không ta thật sự nhốt ngươi lại bây giờ!”

Cây nhỏ lại nín được hai nhịp thở, sau đó vẫn cố chấp gào to lần nữa.

Trần Khinh Dao: “ Ta không tin không trị nổi ngươi.”

Nói đoạn, nàng lật tay lấy ra một cái xẻng nhỏ. Pháp lực vừa động, xẻng liền biến lớn, nện mạnh một nhát xuống đất, cả cây nhỏ cùng đám đất bùn quanh gốc đều bị nhấc bổng lên.

Trao đổi ánh mắt cùng Tiêu Tấn, nàng mang theo cái tiểu gia hỏa “tinh tộc hài tử” này bước vào truyền thừa, đi thẳng đến đầu ruộng của cổ thụ, rồi ném cây nhỏ xuống đó.

Cổ thụ thoăn thoắt vươn rễ phụ ra đỡ lấy, ngữ khí còn mang vài phần vui mừng: “Ôi chao, hôm nay tiểu nha đầu ngươi lại biết điều như vậy, gần đây còn hay cho lão phu linh thạch, ủa, đây là cái gì?”

Vài cái rễ phụ xách lấy cây nhỏ đang thét chói tai inh ỏi, âm thanh chấn động đến nỗi rễ cũng run lên, ngay cả giọng nói của cổ thụ cũng lạc nhịp: “Cái thứ tiểu quái này từ đâu chui ra vậy? Mau mang đi, mau mang đi cho ta!”

Trần Khinh Dao xua tay, thản nhiên nói: “Tiểu gia hỏa này cũng là đồng tộc của ngài, ngài không thể mặc kệ. Nó ở ngoài loạn kêu hò, phiền ngài hỏi xem rốt cuộc có yêu cầu gì. Bằng không, ta thật sự phải ra tay, thay dân trừ hại.”

Nói xong, nàng chẳng buồn để ý cổ thụ kháng nghị, dứt khoát đi sang một bên, làm bộ như đang thưởng thức đám nuốt kim thú trong linh điền.

Mấy năm nay, ngoại trừ mấy gốc linh trà và Thiên Nguyên quả lúc ban đầu, nàng còn lần lượt trồng thêm vài loại giống quý hiếm khác. Bất quá, luận về khả năng nuốt linh thạch thì vẫn chẳng loài nào bì kịp cái tên “chuyển chết hồi sinh” kia.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Nàng vừa đứng yên, liền lập tức nhận được luồng tin tức khát cầu linh thạch truyền đến liên hồi.

Trần Khinh Dao thoáng liếc mắt, vốn định mặc kệ. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại phát hiện điều gì khác thường. Nàng mở to mắt, bước nhanh lại gần, cúi xuống quan sát thật kỹ hồi lâu, rồi còn đưa bàn tay mình ra so sánh. Cuối cùng kinh ngạc thốt: “Thế mà đã thành thục rồi!”

Cái gia hỏa này quả thực biết ăn đến đáng sợ. Ngoại trừ lần đầu tiên hút đi linh nguyên của nàng, cộng thêm một lần trong tiểu bí cảnh Chu Viêm, sau đó nàng chưa từng tốn thêm công sức gì. Chỉ thỉnh thoảng ném cho nó vài khối trung phẩm linh thạch. Nhiều năm như vậy tích góp, rốt cuộc bao nhiêu thì nàng cũng chẳng buồn tính toán.

Dù sao hiện giờ nàng không thiếu linh thạch, coi như nuôi một cái “hố không đáy” cũng chẳng sao. Chỉ là hôm nay tận mắt thấy “hố không đáy” ấy thực sự trưởng thành, nàng vẫn thấy có chút ngoài ý muốn.

Nhận ra nàng đang tới gần, “chuyển chết hồi sinh” tưởng nàng định cho nó linh thạch, liền run rẩy hai phiến lá to bản như bàn tay, đỉnh lá ánh tím nhàn nhạt, truyền ra từng đợt vui sướng mong chờ.

Thế nhưng Trần Khinh Dao lại không hề có ý định cho. Đã trưởng thành rồi, không còn không gian sinh trưởng, thì cần gì phải tiếp tục bón linh thạch?

Hai phiến lá kia chẳng hề hay biết sự tàn khốc này, vẫn còn run lên vui sướng.

Nhìn cảnh đó, Trần Khinh Dao kiên nhẫn giảng giải: “Ngươi đã là người trưởng thành rồi. Người trưởng thành thì không có tiền tiêu vặt, hiểu chưa? Ăn thêm cũng chẳng cao lớn hơn được, không bằng bớt đi một chút.”

Lá cây thoáng khựng lại, rồi rất nhanh vẫn tiếp tục run rẩy, như thể không hiểu. Nhưng Trần Khinh Dao biết, nó đã hiểu.

Trước đây, không ít lần nàng cũng tỏ ra không vui, không định cho linh thạch. Nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng mà nhượng bộ. Chính vì vậy, hôm nay hai phiến lá cây vẫn cố chấp ra sức run rẩy.

Đáng tiếc, lần này nó đã định sẵn thất vọng. Mặc kệ run thế nào, linh thạch vẫn không được đưa đến. Và người từng nuôi dưỡng nó bằng linh thạch, nay cũng quay lưng rời đi.

Hai phiến lá to bản lập tức cứng đờ lại. Tựa hồ trong tâm linh nhỏ bé ấy bị hiện thực lạnh lùng vô tình hung hăng đánh một đòn. Ngay cả chót lá cũng héo rũ vài phần.

Nó lặng lẽ nhìn theo hướng Trần Khinh Dao rời đi, cái bóng nhỏ bé ấy bỗng toát lên vài phần kiên nghị.

Ngay lúc nàng vừa quay đi, bỗng nghe sau lưng vang lên một tiếng động rất nhỏ. Quay đầu lại, chỉ thấy trên cành cây giờ chỉ còn một phiến lá. Phiến còn lại đã rụng xuống đất. Lá còn sót lại run rẩy đáng thương, truyền ý thức ngắt quãng nhưng quật cường thiếu đi một phiến, nó lại có thêm không gian sinh trưởng. Nó vẫn còn có thể lớn lên. Nó vẫn muốn tiếp tục ăn!

Trần Khinh Dao: “Người ta cụt tay là để cầu sinh, ngươi đây cụt lá lại để cầu ăn?”

Một phiến lá “chuyển chết hồi sinh” thành thục, giá trị bằng cả một mạng sống, quý đến mức khiến Hóa Thần đại tu sĩ cũng tranh nhau đến vỡ đầu. Thế mà chỉ vì linh thạch, cái gia hỏa này nói bỏ liền bỏ?

Nàng thật sự không hiểu nổi, đối với việc “ăn” thì nó rốt cuộc chấp nhất đến mức nào mới ra nông nỗi này.