Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 70



Hàn Sơn chân quân chỉ ngất đi chưa đến nửa khắc đã tỉnh lại. Dù sao thì tu vi cảnh giới đặt ở đó, men say ngàn năm ngũ phẩm linh nhũ cũng nhanh chóng bị hóa giải.

Nhưng chính là cái nửa khắc ấy, làm hắn mất hết thể diện!

Hắn! Thế nhưng lại bị một ngụm rượu hạ gục ngay trước mặt đồ đệ!

Sư tôn mặt mũi còn biết để đâu!

Không còn mặt mũi làm người!

Thấy hắn dường như rơi vào vòng xoáy tự nghi ngờ, Trần Khinh Dao lẳng lặng đứng ở góc tường, hạ thấp hết thảy sự tồn tại của mình, tri kỷ mà dành cho sư phụ chút thời gian giữ lại chút tôn nghiêm.

Đồng thời trong lòng thầm may mắn hai vò rượu kia may mà chưa mở ra, nếu không thì sư phụ vừa bị rượu hạ gục, nàng đã sớm bị một cước đuổi đi rồi.

Qua nửa ngày, Hàn Sơn chân quân mới miễn cưỡng lấy lại chút bình tĩnh, giọng nói khàn khàn:“Đồ nhi ngoan…”

“Vâng ?” Trần Khinh Dao ngẩng đầu, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ mà đáp, biểu tình hết sức chân thành:
“Sư phụ, ngài vừa nói gì? Vừa rồi đệ tử xuất thần, cái gì cũng không chú ý tới.”

Hàn Sơn chân quân: “……”

Trong lòng hắn thật sự cảm động. Đồ nhi quá hiếu thuận, vì giữ thể diện cho hắn mà còn sẵn sàng trợn mắt nói dối.

Chỉ là… đồ nhi à! Ngươi diễn còn non lắm, ai nhìn cũng biết giả. Vi sư lại càng thấy mặt mũi mình bị quét sạch sạch ô ô ô…

Thấy hắn lại rơi vào trạng thái tự bế, Trần Khinh Dao khẽ cào cào gương mặt mình, thầm nghĩ nói cái gì cũng chưa chú ý tới nghe có chút gượng ép hay lần sau nói ta vừa mới vào cửa, cái gì cũng chưa thấy có phải hợp lý hơn không?

Sau đó, Hàn Sơn chân quân rốt cuộc vẫn gom góp chút tự tôn rách nát, cùng Trần Khinh Dao trò chuyện vài câu.

Hắn tới Ly Vọng hải, đương nhiên không phải thật sự vì hai vò rượu mà so đo với Thương Hải chân quân. Hơn một năm trước, khi cử hành đại điển thu đồ đệ, hai người đã bàn bạc sẽ cùng tiến vào chỗ sâu Ly Vọng hải. Biết được đồ đệ cũng đang ở Long Nham đảo, hắn mới cố ý ghé qua.

Đi sâu trong hải vực để làm gì thì hắn không nói, nhưng Trần Khinh Dao âm thầm đoán, hẳn là có liên quan đến con đường thượng giới.

Nàng nhớ lại lúc trước ở tiểu bí cảnh Chu Viêm, Vương Húc Quang từng nói tu sĩ đạt Hóa Thần kỳ liền có thể tìm kiếm cơ duyên thượng giới mà những thông đạo đó, dường như nằm ở biên giới hạ giới.

Ly Vọng hải chỗ sâu nhất, rất có thể chính là một điểm cuối.

Hiện tại sư phụ đã là Hóa Thần trung kỳ, chờ đến khi bước vào Hóa Thần hậu kỳ, nếu không đi thượng giới thì tu vi khó mà tiến thêm bước nào.

Trần Khinh Dao bỗng cảm thấy, bản thân cần càng thêm nỗ lực biến cường, để đến khi sư phụ rời đi, nàng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình.

Không lâu sau, Hàn Sơn chân quân rời đi, rồi chẳng bao lâu lại quay về, cười híp mắt ném cho nàng một bình ngọc nhỏ, nói là đoạt từ tay Thương Hải chân quân là Giao vương huyết, bảo nàng giữ lấy.

Sau đó hắn lại đi, lần này dường như thật sự có chuyện chính sự.

“Giao vương huyết…” Trần Khinh Dao nắm chặt bình ngọc, thấy trên đó chồng chéo cấm chế, nàng không dám tùy tiện mở ra.

Ngũ giai Yêu Vương, tương đương với Hóa Thần tu sĩ, một giọt máu cũng đủ mang theo áp lực khủng khiếp khiến nàng Trúc Cơ sơ kỳ phải phục sát đất.

Nếu thật sự dùng để tôi thể, nàng ít nhất phải pha loãng cả ngàn lần mới dám dùng. Một giọt nguyên chất có thể trực tiếp nổ tan xác, tuyệt không phải trò đùa.

Nghĩ tới vài ngày trước còn tận mắt chứng kiến vị Giao vương kia uy phong lẫm liệt, giờ máu của đối phương lại nằm trong tay mình, Trần Khinh Dao cảm thấy lạnh sống lưng.

Xem ra, Thương Hải chân quân cũng là một nhân vật ngoan tuyệt.

Sau khi Hàn Sơn chân quân rời đi, một thời gian sẽ khó quay lại. Đợi Tiêu Tấn cùng những người khác xuất quan, Trần Khinh Dao bàn bạc cùng họ nên ở lại, hay về tông môn? Cuối cùng mọi người đồng lòng quyết định trở về.

Trước khi đi, nàng cùng Tịch Xán từ biệt, cảm tạ thầy trò Thương Hải chân quân đã chiếu cố trong thời gian qua.

“Sư muội đã phải đi?” Tịch Xán hơi kinh ngạc.

Trần Khinh Dao mỉm cười: “Đến đây vốn là để mở rộng tầm mắt. Vài ngày trước Giao vương xâm phạm, tận mắt thấy chân quân xuất thủ đã đủ khiến chúng ta cảm thấy chuyến đi này không uổng. Giờ cũng là lúc nên về rồi.”

Nhắc tới cảnh tượng hôm ấy, trên mặt Tịch Xán cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo: “Nếu sư tôn biết sư muội nói vậy, nhất định sẽ cao hứng.”

Trần Khinh Dao thầm nghĩ, Thương Hải chân quân lấy được giao huyết, quay đầu bị sư phụ nàng đoạt mất, có thật cao hứng hay không thì khó nói. Nhưng tám phần hắn đã sớm dự tính, bằng không sao có thể dễ dàng giao ra mà không chút khúc mắc, thậm chí còn cùng nhau đi sâu vào Ly Vọng hải?

Hai lão quái vật sống mấy trăm năm, thật giống hệt tiểu hài tử ba tuổi vừa cãi nhau chí chóe, vừa là huynh đệ thân thiết.

Đoàn người rời Long Nham đảo, cưỡi bảo thuyền hướng về lục địa.

Trên biển hơn nửa tháng, như thường lệ tránh gió bão, giết hải thú, vừa đi vừa hưởng thụ đại tiệc hải sản.

Trần Khinh Dao để ý thấy, Tô Ánh Tuyết thỉnh thoảng ngồi nhìn mặt biển mà xuất thần.

Vài lần sau, nàng cũng đoán được, có lẽ đối phương nhớ tới Vô Tận hải vực, nhớ tới những người và những chuyện đã gây thương tổn cho nàng ở Phàm Nhân Giới.

Trần Khinh Dao không nói thêm gì nhưng trong lòng hiểu rõ, sớm muộn gì chuyện đó cũng phải có hồi kết. Hơn nữa, thời điểm ấy chắc chắn sẽ không xa.

Tô Ánh Tuyết nay đã Luyện Khí mười tầng, trước khi Trúc Cơ, nàng nhất định phải giải quyết nhân quả ở Phàm Nhân Giới, nếu không chỉ sợ sẽ trở thành tâm ma khi kết đan.

Khi đoàn người về tới Thiên Nguyên Tông, Trần Khinh Dao trước tiên ghé qua cửa hàng của mình.

Bọn họ lần này ra ngoài mất trọn nửa năm, số hàng hóa để lại cho Tôn Bảo trước khi đi, nay đã gần như bán sạch. Trên kệ trống rỗng, tiệm gần như phải đóng cửa, mấy tiểu nhị thì lo sốt vó cho sinh kế về sau.

Thấy Trần Khinh Dao trở về, Tôn Bảo mừng đến rơi nước mắt.

Nàng ném cho hắn một túi trữ vật, bên trong là một số đan dược, phù trận, khí cụ luyện ra trên đường về. Nghĩ nghĩ, nàng lại đưa thêm mấy bình đan dược cùng một kiện pháp khí phòng thân, nói:

“Những thứ này cho ngươi, vất vả rồi.”

Tôn Bảo nước mắt lưng tròng, mặt mày cảm động:

“Đa tạ chủ nhân, chủ nhân bên ngoài bận trăm công ngàn việc mà vẫn nhớ tới tiểu nhân.”

Trần Khinh Dao thuận tiện hỏi thăm tình hình trong tiệm, lúc rời đi xách theo một cái túi trữ vật đầy linh thạch.

Nói đến linh thạch, hiện tại nàng tiêu hao cực lớn bất luận là linh điền nuôi đám yêu thú háu ăn, hay mỗi lần ra ngoài dùng phi chu, bảo thuyền, cùng các loại trận pháp phòng ngự cao cấp… đều là những thứ ngốn tiền như nước.

Bất quá, tuy tiêu xài nhiều nhưng Trần Khinh Dao lại phát hiện, tài sản của nàng vẫn không ngừng tăng trưởng với tốc độ kinh người. Mỗi lần tiêu một bút lớn, lần sau lại kiếm về một bút lớn hơn nữa. Có chi có xuất, tổng thể càng ngày càng gia tăng.

Quả nhiên, chỉ biết tiết kiệm thì chẳng có tác dụng gì, muốn phát tài vẫn phải dựa vào “khai nguồn”.

Trong tay nàng còn một bút lớn giáp mộc tinh hoa chưa xuất thủ, trị giá ít cũng vài trăm vạn linh thạch. Loại hàng quý trọng này cửa hàng bình thường căn bản nuốt không nổi, giao dịch riêng cũng không an toàn. Ý định ban đầu của nàng là bán cho tông môn, chỉ là chưởng môn sư huynh đang bế quan, đành chờ hắn xuất quan rồi lại bàn.

Từ đó về sau, một đoạn thời gian dài, Trần Khinh Dao chuyên tâm vào việc tăng lên thực lực của bản thân. Mỗi ngày tĩnh tọa tu hành, luyện đan, vẽ phù, linh dịch trong đan điền không ngừng ngưng tụ lớn mạnh, các mặt đạo nghệ cũng đều có tiến bộ rõ rệt.

“Hai đầu Yêu tộc này hẳn là có thể xử lý rồi.”

Ngày ấy, Trần Khinh Dao sắp xếp lại nhẫn trữ vật, nhìn thấy hai cái th·i th·ể nửa bước Nguyên Anh Yêu tộc mà nàng dùng tiểu ngọc kiếm chém giết ở ngoại thành sơn hải lúc trước.

Thân thể Yêu tộc kia vốn là hai đầu cự thú, bởi vì cảnh giới cao, uy áp cường đại, khi đó nàng mới chỉ Luyện Khí kỳ nên bó tay, không thể xử lý, đành giữ lại. Nếu luyện thành khí huyết đan, bản thân lúc ấy cũng không tiêu thụ nổi. Giờ đã Trúc Cơ sơ kỳ, hẳn có thể thử một phen.

Tuy xưng là kỹ nghệ giả, nhưng Trần Khinh Dao vẫn thường xuyên dùng khí huyết đan rèn luyện thân thể. Không cầu đạt đến trình độ Tần Hữu Phong hay Tiêu Tấn, chỉ cần tăng thêm chiến lực, phòng ngừa vạn nhất khi ngoại vật như pháp khí hay trận bàn không dùng được, nàng cũng không đến mức để mặc người chém giết.

Đem một đầu cự thú đặt xuống đất, dù đã chết lâu ngày, hơi thở trên thân vẫn cường hãn, phảng phất mãnh thú ngủ đông, bất cứ lúc nào có thể bùng phát.

Trần Khinh Dao lấy vật chứa chuyên chế rút sạch thú huyết. Huyết của Yêu thú ngoài việc luyện khí huyết đan, tu sĩ cũng có thể trực tiếp dùng để rèn luyện thân thể. Chỉ là thú huyết thường ẩn chứa năng lượng bạo ngược, thô ráp, khiến người thống khổ khó chịu. Luyện đan sư chân chính mới có thể chải vuốt, nhu hóa năng lượng, khiến nó trở nên nhu hòa, dễ hấp thu.

Trong máu mơ hồ còn có uy áp sót lại, tựa hồ như yêu thú đang gầm thét, khiến người tâm thần bất an. Nhưng Trần Khinh Dao không để ý, nâng lô đỉnh, tế ra dị hỏa, lần lượt cho vào các loại linh dược ôn hòa, dung hợp dược lực, gạn lọc tạp chất.

Hai đầu yêu thú, tổng cộng nàng luyện được hơn hai trăm viên khí huyết đan đỏ tươi, bình ngọc đựng đầy trọn mười lọ.

Nàng lấy ra một viên nuốt vào, tức khắc, cường lực đáng sợ bùng phát, tràn ngập khắp huyết nhục cùng ngũ tạng. Trần Khinh Dao cảm nhận rõ rệt, chỉ một viên thôi cũng khiến thân thể nàng thêm phần cứng cỏi, dẻo dai, hiệu quả vượt xa bất kỳ loại khí huyết đan nào nàng từng dùng.

Cảm thụ dòng năng lượng cuồn cuộn trong thân, nàng lẩm bẩm:“Đây mới là sự khác biệt của cảnh giới.”

Dùng nửa bước Nguyên Anh huyết lực để bù đắp cho bản thân Trúc Cơ sơ kỳ, hiệu quả tự nhiên hiển lộ vô cùng rõ ràng.

Loại khí huyết đan cường lực này, một lần chỉ có thể dùng một viên, nhiều hơn không những khó tiêu hóa, mà còn có thể bị sức mạnh dư thừa xé nát.

Chỉ mới nửa bước Nguyên Anh đã lợi hại như vậy, nghĩ đến giọt “Giao vương huyết” mà sư phụ đưa, Trần Khinh Dao không khỏi cảm khái:

“Quả nhiên,thân thể Yêu tộc đều là bảo vật.”

Đương nhiên, trong mắt Yêu tộc, Nhân tộc cũng là mỹ vị hiếm có.

Ngoài tu luyện khép kín, Trần Khinh Dao còn thường ghé Tàng Thư Các tông môn, tìm kiếm vài môn pháp thuật, võ học để tu tập, đồng thời âm thầm truy lùng tư liệu về “Hỗn Độn chi khí”.

Loại khí tức này đã thất truyền từ lâu, nay trong tu chân giới hiếm ai biết đến. Nếu không phải nhờ dị biến đan điền, nàng cũng chẳng hề hay biết.

Trong Tàng Thư Các, ghi chép liên quan vô cùng thưa thớt, nhưng nhờ một vài câu chữ rải rác, nàng dần khẳng định: vật mà Tiêu Tấn lấy được từ động phủ Vân Đỉnh, chính là Hỗn Độn chi khí.

Phiến cổ thành dưới Ly Vọng hải kia tồn tại từ mấy chục vạn năm trước, khi ấy Hỗn Độn chi khí có lẽ chưa quá hiếm, vì vậy bị lưu lại trong động phủ, thành vật ban tặng cho hậu nhân. Sau này không ai lấy được, cuối cùng mới rơi vào tay Tiêu Tấn.

Sau khi xác định suy đoán, Trần Khinh Dao đem kết quả nói cho hắn.

Trong tay nắm bảo vật nghịch thiên như vậy, Tiêu Tấn lại không biểu hiện bao nhiêu kích động, chỉ hỏi: “A Dao cho rằng nên làm thế nào?”

Trần Khinh Dao nhịn không được nhấn mạnh:“Đây chính là Hỗn Độn chi khí! Có thể giúp ngươi thoát thai hoán cốt, thay đổi vận mệnh, phi thăng cũng không còn là mộng!”

Tiêu Tấn chỉ cười gật đầu, nói:“A Dao đừng nóng, ta biết nó là chí bảo cho nên mới hỏi ngươi nên xử trí thế nào.”

“Đó là việc của ngươi, tự mình quyết định.” Trần Khinh Dao tức giận đáp.

Vì chuyện quan trọng này, nàng cố ý chỉ gọi một mình Tiêu Tấn, ngay cả Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết cũng không biết. Tuy nói cơ duyên này là mấy người cùng nhau mạo hiểm mới đạt được nhưng những người khác đều đã có thu hoạch riêng, thứ này thuộc về Tiêu Tấn, nàng không tranh.

Trong lòng, Tiêu Tấn là một đồng hành đặc biệt. Từ lúc nàng mới bước lên con đường tu tiên, hắn đã xuất hiện, hai người sóng vai đi tới hôm nay. Có lẽ sau này sẽ phân ngả, nhưng lúc này, hắn vẫn là người mà nàng coi trọng nhất. Vì vậy, nàng không muốn hắn chịu thiệt, càng không muốn hắn bị hại.

Ai ngờ, nàng còn chưa nói hết, Tiêu Tấn lại chẳng hề có chủ kiến, khiến nàng tức muốn chết.

Nhận ra A Dao đang không vui, Tiêu Tấn luống cuống, mặt mày cười gượng gạo, ấp úng nói:

“A Dao, ta sai rồi…”

Hắn thật sự không biết mình sai ở đâu nhưng nhất định là hắn sai.

Trần Khinh Dao nhìn hắn bộ dáng cúi đầu đáng thương, vừa buồn cười vừa bất lực. Ai… đúng là tự mình chọc tức chính mình.

Nàng phất tay: “Thôi, chuyện này bỏ qua. Ta kiến nghị ngươi nên trực tiếp luyện hóa Hỗn Độn chi khí.”

Tuy có thể luyện thành “Đại Diễn Đan” một trong số ít đan dược không phân phẩm giai, bất luận tu vi nào cũng có thể dùng, nhưng hiện tại nàng chưa chắc đã luyện thành, giao cho người khác càng không thể yên tâm, chi bằng để Tiêu Tấn tự luyện hóa cho ổn thỏa.

Nghe vậy, Tiêu Tấn thăm dò nhìn sắc mặt nàng, thấy quả nhiên đã hết giận, mới thở phào.

Hắn vẫn suy nghĩ, liền hỏi:“Có thể chia một phần không?”

“Không nên.” Trần Khinh Dao lắc đầu. Thứ này vốn dĩ chỉ có một đoàn nhỏ bằng bàn tay, nếu chia ra, hiệu quả chẳng biết còn hay không. Thà để Tiêu Tấn toàn bộ hấp thu, còn hơn chia đều rồi uổng phí.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tiêu Tấn mới nói:“Ta tin tưởng năng lực của A Dao, ta hy vọng nàng có thể luyện thành Đại Diễn Đan.”

Nếu may mắn có thể luyện ra hai, ba viên, hắn định một viên cho A Dao, một cho bản thân, một cho ngoại tổ. Còn những người khác, tuy cũng là đồng bạn, nhưng không thể so với A Dao cùng ngoại tổ.

Trần Khinh Dao vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Chỉ giận nhẹ một chút mà hắn đã sợ thành như vậy, chẳng lẽ từ nay sẽ nhớ mãi?

“Được, vậy định hai năm. Nếu sau hai năm ta đủ khả năng, sẽ luyện đan; nếu không, thì giao cho ngươi tự luyện hóa.”

Hiện giờ nàng chỉ là Hoàng giai luyện đan sư sơ cấp, mới có thể luyện chút đan dược trung phẩm. Chờ khi nàng đủ khả năng luyện ra cực phẩm, mới dám thử Đại Diễn Đan.

“Hảo.” Tiêu Tấn gật đầu.

Trần Khinh Dao lại chia cho hắn hai bình khí huyết đan mới luyện, bảo hắn đem về tu luyện. Còn bản thân thì xoay người, đi về chủ phong.

Bế quan nhiều ngày, chưởng môn sư huynh cuối cùng cũng xuất quan, chuyện làm ăn lớn này của nàng rốt cuộc có người để bàn bạc.

Khi Chưởng Môn bế quan, mọi việc trong tông đều tạm giao cho đại đệ tử hắn xử lý. Hôm nay, hắn vừa nghe đệ tử bẩm báo xong liền biết Trần Khinh Dao đến bái phỏng.

Nghĩ đến vị tiểu sư muội này, Quý chưởng môn liền thấy mí mắt mình giật giật. Rõ ràng so với tiểu sư thúc, tiểu sư muội có thể nói chuyện ngoan ngoãn hơn nhiều, thế nhưng không biết vì sao, Quý chưởng môn luôn có một loại dự cảm rằng, ngày nào đó tiểu sư muội sẽ làm trò giỏi hơn thầy.

“Ra mắt chưởng môn sư huynh.” Trần Khinh Dao đứng trên đại điện, quy củ hành lễ.

Quý chưởng môn ôn hòa mỉm cười: “Không cần đa lễ. Nghe nói mấy ngày trước sư muội ra ngoài rèn luyện, hẳn là cũng có thu hoạch?”

“Sư muội chính là vì chuyện này mà tới,” Trần Khinh Dao đáp, “Sư huynh có từng nghe qua Vân Đỉnh động phủ?”

Quý chưởng môn chau mày suy tư, một lúc lâu sau mới trầm ngâm: “Vân Đỉnh động phủ ta chưa từng nghe, bất quá khi rảnh rỗi đọc sách cổ từng thấy ghi chép, có nhắc đến ở cực nam từng có một tòa Vân Đỉnh cổ thành, chỉ là nay đã không thể khảo chứng.”

Trần Khinh Dao vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ hắn thật sự biết, liền đem chuyện trong bí cảnh từng trợ giúp Vương Húc Quang được Vương gia tặng một khối lệnh bài làm tạ lễ kể lại.

Nghe xong, Quý chưởng môn hơi kinh ngạc: “Hóa ra tòa thành kia thật sự tồn tại. Vương gia có được lệnh bài nhiều năm, hiện tại lại thành toàn cho sư muội, đây quả là cơ duyên lớn.”

Trần Khinh Dao nhìn sắc mặt hắn, dường như đối chuyện Vân Đỉnh thành diệt vong, lục địa biến thành hải dương cũng không quá bất ngờ. Trong lòng nàng âm thầm suy đoán, có lẽ nguyên do diệt vong chưởng môn sư huynh cũng biết.

Chỉ là nàng cũng rõ, loại đại biến tang hải thương điền kia, sức mạnh to lớn đến mức hiện tại nàng chưa thể với tới. Dù có hỏi, hắn cũng chưa chắc sẽ nói, chi bằng thôi. Đợi sau này bản thân có đủ năng lực, tự nhiên sẽ biết.

Nàng mỉm cười, chuyển giọng hỏi: “Sư muội may mắn thông qua khảo nghiệm đan đạo, không biết sư huynh có đoán được động phủ ban cho phần thưởng gì không?”

Thấy nàng cười, Quý chưởng môn lại hơi nheo mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn. Nhưng nghĩ lại, cơ duyên từ Vân Đỉnh động phủ tất nhiên là bảo vật, cảm giác này rốt cuộc từ đâu mà tới?

Trên mặt vẫn giữ nụ cười, hắn thử nói: “Là linh dược luyện đan?”

Trần Khinh Dao gật gù: “Vừa đúng mà cũng chưa đúng, sư huynh xem thử.”

Nói rồi, nàng lật tay, trong tay xuất hiện một viên kết tinh xanh biếc lớn bằng ngón cái, ẩn chứa sinh cơ dồi dào.

“Ồ? Giáp mộc tinh hoa, thật không tồi.” Quý chưởng môn gật đầu.

Giáp mộc tinh hoa là nguyên liệu luyện chế đan dược trị thương. Tuy một viên chỉ bán được mấy trăm linh thạch, nhưng loại này một khi sinh ra thường tụ thành cụm, vận khí tốt có thể được mấy trăm viên. Đối với tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, thậm chí Kim Đan mà nói, đây đều là một khoản tài phú cực lớn.

Trần Khinh Dao mỉm cười: “Sư muội cũng cảm thấy không tệ. Chỉ là một mình ta dùng chẳng hết, muốn hỏi chưởng môn sư huynh, tông môn có cần loại vật này không?”

Quý chưởng môn đáp: “Tất nhiên là cần. Để ta truyền tin Đan phong, sư muội có thể thương lượng trực tiếp với bọn họ.”

Nói xong, hắn vẫn còn nghi hoặc. Chỉ là giáp mộc tinh hoa thôi, tại sao lại khiến hắn cảm thấy bất ổn?

Trần Khinh Dao bổ sung: “Nhưng chưởng môn sư huynh, e rằng Đan phong không làm chủ được.”

Nàng đương nhiên biết Đan phong cần dự trữ đủ loại linh dược, tuy có ngân sách tông môn cấp xuống, nhưng nàng hoài nghi, mua xong số giáp mộc tinh hoa này, sợ rằng ngân sách chẳng còn bao nhiêu để mua dược liệu khác.

Vẻ mặt vô tội, nàng nói tiếp: “Sư muội trong tay có hơn bảy nghìn viên giáp mộc tinh hoa.”

“Xì”

Quý chưởng môn suýt nữa nhổ cả râu, vẫn cố mỉm cười: “Sư muội vừa nói bao nhiêu? Hình như sư huynh nghe nhầm.”

“Hơn bảy nghìn viên. Ta lưu lại một ít cho mình, còn lại có thể bán cho tông môn bảy nghìn viên.” Trần Khinh Dao bẻ ngón tay tính toán.

Trong đó khoảng hai ngàn viên là nàng tự mình nhặt, phần lớn còn lại là do cổ thụ đổi cho nàng để lấy linh thạch.

Nụ cười Quý chưởng môn cứng đờ, trong lòng nặng trĩu.

Thì ra cái cảm giác không ổn nằm ở đây.

Giáp mộc tinh hoa lớn nhỏ gần như giống nhau, giá cũng không dao động nhiều, cung ít thì giá cao một chút, cung nhiều thì giá thấp đi chút, thường khoảng 500 hạ phẩm linh thạch một viên. Như vậy bảy nghìn viên chính là 3,5 triệu hạ phẩm linh thạch, tương đương ba vạn năm nghìn trung phẩm linh thạch.

Thiên Nguyên Tông là đệ nhất tông môn, tất nhiên có thể lấy ra số linh thạch này mà cũng chẳng khó.

Nhưng vấn đề là Đan phong cần dự trữ vô số loại linh dược, giáp mộc tinh hoa chỉ là một loại. Nếu đổ hết ngân sách mua nó, những linh dược khác thì sao?

Xa hơn nữa, trong nội môn ngoài chủ phong còn có mười đại phong, chỉ riêng Đan phong đã tiêu hết từng ấy linh thạch, những phong khác há lại không tới tranh phần?

Càng xa hơn, giả sử thỏa mãn hết yêu cầu mười phong, vậy ngoại môn mấy vạn đệ tử ăn uống, tu hành lấy đâu ra kinh phí?

Người ngoài nhìn hắn là chưởng môn Thiên Nguyên Tông, uy phong tiêu sái như tiên nhân. Nhưng trong tối, đầy rẫy lông gà vỏ tỏi, củi gạo muối dầu!

Hắn nhìn tiểu sư muội, trong lòng thở dài.

Tiểu sư muội khí vận thật tốt, đi đâu cũng nhặt được bảo vật. Nghĩ đến giao dịch với tông môn, đích xác là chuyện tốt. Nhưng số lượng quá lớn, một khi nuốt vào, e rằng tiêu hóa không nổi.

Thế nhưng không ăn không được. Nếu để bảy nghìn viên giáp mộc tinh hoa này rơi vào tay người ngoài, ngay cả Nguyên Anh cũng động tâm ra tay cướp. Với tư cách sư huynh, hắn phải gánh trách nhiệm giải quyết.

Trần Khinh Dao vốn không định bán giá gốc cho tông môn. Dù sao cũng là người một nhà, tất nhiên phải hạ chút giá, hơn nữa một giao dịch lớn như vậy, cũng phải dễ nói chuyện. Nàng cười:
“Nếu tông môn thật sự cần, mỗi viên sư muội nhượng lại 200 linh thạch thôi.”

Từ 500 hạ xuống còn 300, quả là lương tâm rồi.

Nhưng dù thế, nàng vẫn thu về 2 triệu linh thạch, một đêm phất lên giàu có.

Quý chưởng môn đã sớm tính toán đối sách, nghe vậy mỉm cười: “Sư muội sao có thể chịu thiệt. Bảy nghìn viên giáp mộc tinh hoa, tông môn sẽ mua toàn bộ. Chỉ là phía dưới còn nhiều tông môn, thế gia khác. Nếu họ biết, tất nhiên cũng sẽ muốn. Vậy chi bằng để sư huynh truyền tin hỏi bọn họ, tránh sau này sinh chuyện ồn ào.”

Dù sao giáp mộc tinh hoa là thứ tốt, thường khi muốn mua cũng không mua nổi. Nếu không phải hiện tại số lượng quá lớn, khiến linh thạch tiêu hao quá nhiều, gây phản ứng từ các phong khác, thì hắn cũng muốn dự trữ thêm.

Còn về chuyện các thế gia, tông môn khác có muốn thật hay không…

Một khi dựa vào Thiên Nguyên Tông, Quý chưởng môn đã nói họ muốn, thì tức là muốn. Hơn nữa phải mua với giá gốc, một phân cũng không thiếu.

Có thể bán được nhiều tiền hơn thì càng tốt. Trần Khinh Dao không chút nghi ngờ, vui vẻ nói:“Không dám phiền sư huynh, vậy ta ngầm tặng riêng cho sư huynh 500 viên.”

500 viên trị giá 250 nghìn linh thạch, nàng cảm thấy mình càng ngày càng hào phóng.

Quý chưởng môn suýt bật cười thành tiếng: “Vậy đa tạ sư muội.”