Đám côn đồ thấy vậy cũng phải giật mình, nhìn lão đại lăn lộn trên mặt đất mới hiểu được dụng tâm của hắn. Rất nhanh sau đó, cả đám côn đồ trên mặt đất đều rên hừ hử lên, giống như vừa bị một đám thanh niên nào đó bạo hoa cúc của bọn hắn vậy.
Đám cảnh sát vừa mới xuống xe, nhìn thấy trên mặt đất đầy những thanh niên bất lương đang lăn lộn, mà Trươgn Vệ Đông cùng với đám sinh viên tuổi còn trẻ ngược lại thì đứng, hơn nữa còn bộ dáng rất thản nhiên như không có chuyện gì thì không khỏi nghẹn họng.
Sau một lúc nghẹn họng trân trối nhìn, tận lực hít một hơi khí lạnh, dù sao bọn họ cũng là cảnh sát, ánh mắt cực kỳ sắc bén, làm sao dân chúng bình thường có thể so sánh được. Đám côn đồ nằm lăn lộn trên mặt đất mỗi người đều là thanh niên trai tráng, cho dù tất cả bọn chúng không tập qua võ nghệ, nhưng nếu muốn đánh bọn họ cũng không phải là điều dễ dàng. Cứ nhìn hiện trường xung quanh không hề lộn xộn, hiển nhiên chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía, hơn nữa còn rất nhanh đã chấm dứt, nếu không tình trạng sẽ là bàn ghế lật nhào, bát đũa rơi đầy đất rồi. Nhưng vấn đề là đứng trong phòng chỉ có tám người trẻ tuổi, trong đó còn có bốn nữ hài tử, ngoại trừ bốn thanh niên trong đó có bộ dạng tương đối cường tráng, thì còn lại đều là thư sinh văn nhược. Muốn nói bọn họ đem đám côn đồ đánh cho lăn lộn trên mặt đất thì thật sự là làm cho người khác khó có thể tin được.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Trong đó, một vị trung niên cảnh sát hói đầu, bụng hơi phệ rốt cuộc cũng hồi thần, trầm mặt hỏi. Ánh mắt đảo qua từng gương mặt trên hiện trường, chẳng qua khi ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Bân ca thì không khỏi hơi khựng lại, chợt nói:
- Lâm Bân!
Sau đó hắn vội vàng ngồi xuống đỡ tên Bân ca dậy.
Nhìn thấy tên cảnh sát đi đầu vừa gặp Bân ca lập tức ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, đám người Lý Trung lộ ra vẻ kích động và lo lắng. Biết Bân ca mới vừa rồi không có nói dối, hắn quả thật có quen biết cảnh sát. Chỉ có Trương Vệ Đông vẻ mặt bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía tên cảnh sát đầu hói có chút lạnh lùng và khinh thường.
Lâm Bân nhìn thấy tên cảnh sát đi đầu là thuộc hạ cũ của cha hắn, hiện giờ đã được điều tới khu đồn công an Đông Tân làm phó sở trưởng, tên là Vương Kim Tiêu. Hắn lập tức hồi thần, đứng lên chỉ vào Trương Vệ Đông nói:
Trương Vệ Đông vỗ nhẹ nhẹ bả vai Lý Trung, ý nói hắn không cần sợ hãi, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói với Vương Kim Tiêu.
Nhìn thấy Trương Vệ Đông không chỉ thay bọn họ xuất đầu, còn muốn gánh vác trách nhiệm lần này, đám người Lý Trung lập tức cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên não.
- Muốn đi thì chúng ta cùng đi, việc này không liên quan...
- Ầm ĩ cái gì đấy? Các ngươi ngĩ đây là cãi vã trong chợ sao? Toàn bộ đều theo ta về đồn lấy khẩu cung.
Vương Kim Tiêu trừng mắt quát lớn.
Đám người Lý Trung dù sao cũng không trải qua trường hợp này bao giờ, nhìn thấy Vương Kim Tiêu mặc cảnh phục, uy phong lẫm liệt hét lớn thì mỗi người không khỏi ỉu xìu đi, không ai dám lên tiếng nữa, thành thật đi theo cảnh sát ra ngoài xe.
- Đồng chí cảnh sát thật uy phong, chẳng qua tôi hy vọng tiếp theo đây đồng chí làm việc không làm thất vọng bộ cảnh phục trên người.
Ánh mắt Vương Kim Tiêu chuyển về nhìn Trương Vệ Đông với thân ảnh dong dỏng cao mà tràn ngập tức giận. Tuy rằng Vương Kim Tiêu chỉ là một phó sở trưởng đồn công an nho nhỏ, nhưng đồn công an ở Trung Quốc từ xưa tới nay vẫn là đơn vị cường thế, không chỉ nói sở trưởng đồn công an, chỉ sợ ngay cả một nhân viên cảnh sát thì phần lớn các thời điều đều cảm thấy rất uy phong, không ai dám đắc tội với họ. Huống chi Vương Kim Tiêu còn là một phó sở trưởng, hiện giờ hắn bị một thanh niên thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi lạnh lùng cảnh cáo thì là sao có thể không tức giận?
Tám người Trương Vệ Đông bị nhét vào sau thùng xe cảnh sát, sau đó chiếc xe nhanh chóng mở còi chạy về phía đồn công an Đông Tân.