Sở Triều Huy hiếm khi thấy Đàm Vĩnh Khiêm nổi giận lớn như vậy, thấy thế trong lòng càng như có lửa đốt. Ông ta là phó cục trưởng thường vụ cục, người dưới làm ra chuyện này thì ông ta cũng có sai. Đàm Vĩnh Khiêm mà giận dữ lên có thể lôi cả ông ta vào, nếu vậy thì đúng là tai bay vạ gió.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không thả mấy người thầy Trương ra.
Sở Triều Huy giận dữ quát lên với Vương Kim Tiêu.
Trưởng ban thư ký và phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố cùng nổi giận thì không phải chuyện đùa. Hiện giờ Vương Kim Tiêu đã lôi 18 đời tổ tiên nhà Lâm Phồn Vinh ra mắng mấy lượt, vội vàng lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói:
- Đúng, đúng, tôi đi ngay đây.
Nói xong Vương Kim Tiêu khom người chào Sở Triều Huy một cái, sau đó mang vẻ mặt sốt ruột đi ra ngoài.
Ông chú nhỏ bị người ta bắt giam, phải chịu nỗi oan ức tày trời, Đàm Vĩnh Khiêm làm gì còn an tâm đợi chờ, mặt mày âm trầm đi theo ra ngoài.
Thấy Đàm Vĩnh Khiêm mặt đen lại, không chào một câu đã đi ra ngoài, Sở Triều Huy chợt nhớ tới thái độ cung kính của Đàm Vĩnh Khiêm lúc nghe điện thoại trước đó, lòng run lên, biết mình đã đánh giá thấp địa vị của người tên Trương Vệ Đông trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm rồi, cũng gấp gáp theo sau Đàm Vĩnh Khiêm đi ra ngoài.
Nói xong, y kéo Lâm Bân vội đuổi theo. Lâm Bân đau đến nhe răng cũng không hừ một tiếng. Đám côn đồ vừa rồi vênh váo tự đắc, thấy lão đại của chúng bị cha gã kéo đi như chó chết thì mặt tái nhợt.
Hạ Tư Cần nhìn chồng lôi con trai đi, do dự một chút rồi vội vàng lắc lắc cái eo thùng phi lộp cộp bước theo sau.
Phòng giam, trừ Trương Vệ Đông, mọi người đều ủ rũ cúi gằm mặt, Trong không gian chật hẹp đầy không khí uể oải, tức giận, lo lắng, nặng nề.
Trươg Vệ Đông nhìn cửa sắt khóa chặt, tâm tình khác với đám Lý Trung, nhưng cũng nặng nề. Trước kia hắn co rằng mình là giảng viên đại học, lại có bản lãnh đầy người, chỉ cần không chủ động trêu chọc ai thì cuộc sống gia đình sau này khẳng định sẽ trải qua vô cùng thoải mái. Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra mình sai rồi, hơn nữa sai vô cùng nghiêm trọng. Thế giới này không hề sáng sủa như hắn vẫn tưởng tượng. Thế giới này các quan chức có quyền lực lớn hơn sự tưởng tượng của hắn nhiều. Ngay như hôm nay, trừ khi hắn giở hết pháp thuật kỳ diệu không muốn người ta biết ra, bằng không ngay cả một phó trưởng khu cũng có thể bất kể trắng đen nhốt hắn và sinh viên của hắn vào phòng giam, mà họ chỉ có thể phục tùng, nếu không sẽ còn phải chịu tội danh lớn hơn nữa.
Đây chính là hiện thực, hiện thực như một thanh kiếm nhọn chọc thủng trăm nghìn lỗ lên trái tim trong sáng của Trương Vệ Đông, cũng làm cho tâm hồn trắng như giấy của hắn bắt đầu loang màu đen tối.
Thời gian nặng nề trôi qua, bên ngoài vẫn yên tĩnh, dường như họ đã bị cả thế giới quên đi.
Trong lúc đó, thế giới bên ngoài vốn đang im ắng đột nhiên vang lên tiếng chân ầm ĩ, mất trật tự, dường như có rất nhiều người đang vội vã đi về phía họ.
Mấy người Lý Trung đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ có Trương Vệ Đông đã biết mới bình tĩnh. Hắn biết mình được ra ngoài chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ra bằng cách này không phải điều hắn hy vọng và bằng lòng.
- Thầy!
Ngay lúc Trương Vệ Đông đắm chìm trong tâm tình nặng nề của hắn, một thân thể thơm tho, mềm mại đột nhiên dính sát vào người hắn. Thân thể mềm mại kia khẽ run, dường như thấ thứ gì đó rất kinh khủng vậy.
Trương Vệ Đông cả kinh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lớp trưởng Tùy Lệ đang ôm chặt tay hắn, vẻ mặt kinh hoảng nhìn qua cửa sắt.
Trương Vệ Đông nhìn theo ánh mắt Tùy Lệ ra ngoài song sắt, chứng kiến Lưu Ngọc Vinh đang mở khóa cửa, bên cạnh gã là Vương Kim Tiêu.
Trong chốc lát, Trương Vệ Đông hiểu vì sao Tùy Lệ đột nhiên trở nên sợ hãi, một cơn giận dữ thô bạo chợt dâng đầy lồng ngực hắn.
Mấy người này chỉ là người hầu của dân, vốn phải là thuốc an thần cho dân chúng, là chỗ dựa vào của dân chúng, nhưng giờ thì sao? Dân chúng nhìn thấy chúng lại như thấy cọp, sợ hãi vô cùng.
- Không cần phải sợ, bọn họ là đến thả chúng ta ra.
Trương Vệ Đông vỗ nhẹ vào tay Tùy Lệ, an ủi.
- Thật sao?
Tùy Lệ không dám tin hỏi. Nàng vừa nói xong, cửa đã loảng xoảng mở ra.