Thôi Ngọc Chiêu không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh.
Hắn liếc nhìn Tạ Yến Châu, khẽ cười nhạt:
“Trinh tiết là món sính lễ tốt nhất của nam nhân, huyện chủ Nhiêu Gia chịu thiệt rồi.”
Khóe miệng ta khẽ giật.
Hắn chẳng lẽ đến từ thế giới nữ tôn nào đó chăng?
“Buồn thì uống chút rượu đi.”
Nói như thể ta là kẻ nghiện rượu vậy.
Thấy ta không uống, Thôi Ngọc Chiêu như làm ảo thuật, bỗng lấy ra một quả mơ.
Bất ngờ không kịp đề phòng, quả mơ đã bị nhét vào miệng ta.
Hắn cười mỉm, đôi mày cong cong, ánh mắt như ngọc lưu ly lấp lánh, thoạt nhìn tựa một yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
Mái tóc đen như mực theo gió khẽ lướt qua má ta.
Hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng.
Tiếng ồn ào của đám đông phút chốc như bị cách ly khỏi ta.
Ta bỗng nhận ra, khoảng cách giữa ta và Thôi Ngọc Chiêu gần trong gang tấc.
Gần đến mức ta có thể đếm được từng sợi lông mi đen nhánh của hắn, nhìn thấy những lỗ chân lông nhỏ xíu trên làn da nhẵn mịn, và bắt gặp đồng tử của hắn trong khoảnh khắc co lại.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác lạ lẫm.
Còn chưa kịp hiểu rõ, đã nghe hắn lên tiếng:
“Nàng không sao chứ? Không sao thì ăn một quả mơ đi.”
Ta: “...”
Ta trợn mắt lườm hắn một cái, đẩy hắn ra.
Tựa như đang vui đùa trêu chọc.
Chợt, ta cảm thấy điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngẩng đầu nhìn lên—
Người trên lưng ngựa cao lớn đang trừng mắt nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt sắc bén tựa lửa đốt.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
06
Nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc.
Tạ Yến Châu là trưởng tử đích hệ của nhà họ Tạ, mười hai tuổi đã ra chiến trường, mười sáu tuổi được phong làm Thiếu tướng quân, mười tám tuổi được tôn xưng là Thường Thắng tướng quân.
Nhân vật như vậy, lúc này lại trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.
Ta sợ đến mức cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt của Tạ Yến Châu rơi xuống bàn tay ta đang đặt trên người Thôi Ngọc Chiêu.
Khi ngựa của người dẫn đầu đoàn dừng lại, cả đoàn rước dâu gần như cũng dừng hẳn.