15.
Đi vài bước, đột nhiên sang hỏi: “Vẫn còn sớm, uống rượu ?”
đồng hồ, kim giờ chỉ đúng 11.
Với , đây là giờ ngủ. Với Diêm Vương thì đúng là "mới chập tối".
“Muộn , về .” cảnh báo.
“Cô mời ăn quán vỉa hè rẻ bèo xong coi như xong chuyện?” Anh cau mày, giọng như thể xúc phạm danh dự.
: …
Ơ chính bảo ăn vỉa hè mà?
“Rồi , mời rượu, ?” giơ tay đầu hàng.
Thế là nửa đêm, theo Lục đại gia đến quán bar sang chảnh. Menu mở , ví đột tử.
lặng lẽ uống, uống rủa thầm: Anh đúng là đại diện tiêu biểu của chủ nghĩa đốt tiền!
Uống xong, chính thức say thành tro. Mọi thứ mờ mịt, tối om, ... blackout.
Sáng hôm .
tỉnh dậy với cái đầu ong ong như mới xe lu cán qua. Nhìn trần nhà một hồi, nhận — đây chỗ ngủ hàng đêm.
Ngay lúc đó, một gương mặt quen thuộc từ cao xuống: “Tỉnh ?”
trợn mắt: “Lục… Đình… Nghiệp?”
“Nhà ,” đáp ngắn gọn, đưa ly nước ấm.
vội dậy, chỉnh biểu cảm, cố gắng trông vẻ điều: “Xin … Hôm qua uống quá đà, phiền .”
Anh dựa ghế, nhàn nhã nhấp , giọng mỉa mai: “Phiền thật.”
bước xuống giường, định lỉnh. bỗng cảm giác lạ ở phần n.g.ự.c — lạnh.
xuống… và hoảng hồn.
“Quần áo !?”
“Dì giúp việc đem giặt ” bình thản đáp như thể đang kể chuyện thời tiết.
Trong đầu lúc chỉ một chữ: Toang.
“Khoan… tối qua… với … chuyện gì ?”
“Không.” Anh đáp như cắt đứt hy vọng của phim ngôn tình.
thở phào nhẹ nhõm thì thấy chỉ tay cổ : “ thế là ?”
theo, thấy… dấu răng.
Mặt chuyển màu như đèn giao thông .
“Cô chủ động.” Anh tỉnh rụi, tay đưa lên định cởi áo: “Cần nhắc ?”
Một vài hình ảnh vụn vặt chớp lên trong đầu.
— say bét nhè, đè xuống, gào thét: “Ngày nào cũng bắt nạt , trong mơ cũng tha cho !”
Và... cắn một phát rõ sâu.
ôm mặt: “Anh ?”
“Lần đầu thì bỏ qua, hai là chuyện khác.” Anh rót sữa, uống chậm rãi như đang thưởng thức tình huống .
“ tiền!” vội thanh minh. “Hơn nữa, là rủ uống rượu! Anh cũng chịu một nửa trách nhiệm!”
“ bắt cô cắn ” nhún vai, mắt lóe lên chút hứng thú.
cuống quýt kéo chăn che . “Thôi … mỗi chịu một nửa, huề nha?”
Anh : “Trông cô sợ ? ăn thịt .”
“ chỉ một yêu cầu” nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc. “Không nghỉ việc, cũng xem mắt.”
nhíu mày: “Xem mắt thì liên quan gì đến ?”
“Cô hôn , còn định hôn khác?”
“Anh điên ?!”
“Cô ngủ giường , hôn , cắn . dễ ‘xài vứt’ .”
Giọng như đang tuyên ngôn quyền lợi cá nhân.
hiểu — giữ bên . Có khi còn tình “hợp đồng”.
“Anh thích cưỡng ép khác ?” lạnh giọng.
“Không. với cô thì… thấy cần ép, tự cô xông còn gì.”
“Anh!” suýt thì ném luôn gối mặt .
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
“Ở một tháng thôi.” Anh nhấn mạnh.
“Tại ?”
“Không cô nhận thưởng cuối năm nghỉ ?”
nghẹn họng. Quả nhiên, nắm thóp từ lâu.
16.
Thật , mối quan hệ giữa và Lục Đình Nghiệp … khó gọi tên.
Bề ngoài thì là cấp – cấp . xét kỹ thì giống “đôi bên cùng lợi”.
Anh “tình nhân”, nhưng đến giờ, ngay cả đầu ngón tay cũng từng đụng (trừ say cắn cổ thì tính!).
Nói trắng , chúng đang trong một kiểu giao tình rõ ràng nhưng cực kỳ nhiều quà.
Đi công tác, tiện tay mua cho túi xách, dây chuyền, gửi thẳng về tận nhà.
từ chối thì chỉ nhếch môi: “Không đem bán nữa ?”
: …
“Không bán nữa.”
“Vậy thì .” Nói xong còn như thể từng là trùm săn sale online.
Anh còn thích sai tăng ca, bảo lái xe đưa về nhà.
từng thắc mắc: “Không tài xế ?”
Anh tỉnh bơ: “ thích tự tay ‘đào tạo nhân viên’.”
Mỗi tài xế bất đắc dĩ xong, tặng quà, từ đặc sản vùng miền đến đồ ăn vặt, thậm chí cả… váy.
“Tặng váy gì?”
“Nhìn cho mắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế còn đồ ăn?”
“ thích ăn một , khác ăn thấy vui hơn.”
Cũng thiệt. an ủi bản như . Còn một tháng nữa là nhận thưởng cuối năm, chuồn êm.
cuộc đời đơn giản.
Chẳng hạn như mỗi gần trong thang máy, tim đập như trống hội làng. Chạm tay trao tài liệu thôi mà tưởng đang thi đấu thể thao mạo hiểm.
Rồi hôm nay… “căng” một cách lạ thường.
thì đang rối với một chuyện khác: đối tượng xem mắt mà giới thiệu đột nhiên mò đến tận công ty.
Trong lúc còn bận họp, sảnh chờ, mời ăn tối. Tin lan nhanh như dịch cúm, chỉ vài phút là cả công ty đều .
Lục Đình Nghiệp tối sầm mặt. Anh lập tức bắt tiếp khách cùng .
xin nghỉ: “ bạn đến, mong cho phép…”
“Không duyệt.”
“Tại ?”
“Cô thấy cần lý do ?”
Không còn đường lui, đành nhắn cho Hoa Hoa. Cô reply ngay: “Anh ghen .”
Ghen? Vừa hai chữ đó, mặt đỏ bừng. Trái tim bé nhỏ đập loạn lên như đổ 10 lít cà phê.
Tiếp khách xong, bước khỏi phòng, Lục Đình Nghiệp liếc sang: “Sao mặt cô đỏ ?”
“Bên trong ngột ngạt.” chữa cháy.
“Ra hành lang hít thở .”
“Cũng .”
Vừa đến hành lang, thấy… đối tượng xem mắt đang đó. Anh gọi điện tìm , đang bận, ngờ mò đến tận đây thật.
kịp bước đến chào, thì Lục Đình Nghiệp lườm: “Còn bám theo?”
“ về …”
“Phiền phức.”
Nói xong, kéo thẳng lối thoát hiểm.
Tay siết chặt như thể sợ bay mất. “Lục tổng, gì ?!”
Anh nghiêng đầu, áp sát vai : “Cho dựa một chút, chóng mặt.”
đơ . Lục tổng 1m88, nặng gần 80 ký đang… dựa lên vai như một con gấu mệt mỏi.
Hồi nãy tiếp rượu, ly nào mời , đều uống . Đến mức còn kịp say thì thành vững.
Từ cái đêm “tai nạn” đó, hình như ám ảnh tâm lý về chuyện uống rượu thì .
Anh loạng choạng, đột nhiên vòng tay qua, ôm lấy eo , đỡ thẳng.
Cảnh tượng … tí nào!
lắp bắp: “Lục tổng… là trong , đang tìm đó…”
hết câu thì bất ngờ hôn lên má .
c.h.ế.t tại chỗ. Không vì từng hôn, mà vì —là trong trạng thái tỉnh táo!
còn kịp phản ứng thì…
“Vi Dương.”
thấy tiếng đối tượng xem mắt gọi tên .
Chưa kịp thì—Lục Đình Nghiệp lập tức đối diện với , hôn thẳng lên môi .
vùng vẫy: “Lục tổng!”
Anh buông.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ. càng về , càng mạnh mẽ, đầy chiếm hữu, như thể đang đánh dấu lãnh thổ.
Phải mất vài giây, mới buông . dừng ở đó, nhéo má một cái rõ đau: “Bảo về.”
: !
“Anh gì ?!” trợn mắt. “Anh đang gì thế hả?!”
Tim lúc đập như trống trận, là vì hổ, tức giận… là vì cái gì khác.
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y , ánh mắt sắc như dao, giọng trầm thấp giấu sự khó chịu: “Nhanh. Bảo . nhiều kiên nhẫn .”
gương mặt đang lạnh lùng , lòng rối như tơ vò. Dù ai , rõ chuyện là gì.
cúi đầu, móc điện thoại , định gửi một tin nhắn lịch sự cho đối tượng xem mắt—chỉ mới gõ vài chữ, điện thoại giật mất.
Lục Đình Nghiệp điềm nhiên nhấn vài nút, đó trả cho , vẻ mặt như gì xảy .
cúi màn hình.
Tin nhắn gửi : “Xin , hoa chủ.”
… nên lời.
Người , rõ ràng là bá đạo mà còn chơi trò văn thơ.
“Thế nào?” Anh nghiêng đầu , môi cong cong, ánh mắt đen sâu như hồ nước ban đêm.
“Tối nay đến chỗ nhé?”
Câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng trong đầu vang như tiếng sấm.
lập tức gồng bật khiên phòng thủ: “… bận.”
Anh sững vài giây, vẻ mặt chút mất mát nhưng che giấu nhanh.
“Được.” Anh gật đầu, nhỏ: “ ép cô.”
Người lớn mà, ai chẳng hiểu ý mời “đến chỗ ” buổi tối nghĩa là gì.
tất nhiên cũng hiểu.
Chỉ là… hôm nay thì thật sự .
Không từ chối vì ngại vì giữ giá.
Mà là—xin , hôm nay “đến tháng”.
Ngay khi từ chối, cũng ép thêm câu nào. Suốt cả buổi tối, im lặng đến lạ, còn trêu chọc như khi nữa.
Thật cũng thấy . Mà cũng thấy… thở phào.
Vì dù ý, nhưng việc gặng ép khiến thấy nhẹ nhõm.
Ít nhất, rằng ranh giới.
Và —vẫn còn thời gian để tìm hiểu xem bản thật sự gì.