Tư Nhược

Chương 3



Giọng Vệ Linh run nhẹ.

 

Đó là ta thuở còn trong khuê các, bướng bỉnh, kiêu kỳ.

 

Là ta của năm tháng thanh xuân trong lòng hắn, bạch nguyệt quang rực rỡ.

 

4

 

“Tư Nhược, sao nàng lại xuất hiện ở đây?”

 

Lúc đưa ta về phủ, Vệ Linh dè dặt hỏi.

 

Nếu là người đã gả vào Vệ gia thì có lẽ hắn còn thấy chuyện đó đương nhiên.

 

Nhưng đây là ta lúc mười sáu tuổi, người mà suốt bao năm qua hắn vẫn luôn hoài niệm, là bạch nguyệt quang của thời niên thiếu.

 

Hắn đương nhiên dè chừng, cẩn trọng.

 

Ta hừ nhẹ, cầm bánh ngọt trên bàn cắn một miếng rồi mới nói:

 

“Ta sao mà biết được?”

 

“Rõ ràng lúc trước còn trèo cây đi nhặt diều, chớp mắt một cái lại thấy mình đứng trên tường thành.”

 

“Cũng may, ta nhìn thấy chàng rồi, còn tưởng chàng vừa từ chiến trường trở về cơ.”

 

Nhưng Vệ Linh nói cho ta biết bây giờ là bốn năm sau.

 

Mắt ta sáng rỡ:

 

“Bốn năm sau? Thế tức là chàng vẫn bình an trở về rồi!”

 

Ta nghiêng đầu, cười rạng rỡ nhìn hắn:

 

“Đồ ngốc A Chiêu, chàng cưới ta chưa?”

 

Thiếu nữ ngây thơ của năm xưa đang đứng ngay trước mắt, chưa từng cãi nhau với hắn, chưa từng đau khổ cuồng loạn.

 

Hắn bất giác cũng nín thở nhẹ nhàng hơn.

 

Cố Nguyệt Nga cảm thấy hoảng hốt, vô thức ngắt lời Vệ Linh:

 

“Tướng quân, từ bốn năm trước xuyên tới hiện tại, thật sự rất vô lý, cẩn thận kẻo bị lừa…”

 

Nhưng câu chưa dứt đã bị Vệ Linh cắt ngang.

 

Hắn chẳng buồn liếc nhìn Cố Nguyệt Nga lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn thiếu nữ đang đong đưa chân, đung đưa tà váy, nhẹ nhàng đáp:

 

“Cưới rồi, Tư Nhược. Chúng ta đã thành thân được ba năm rồi.”

 

Ta càng vui vẻ hơn, ngẩng đầu lên hỏi:

 

“Thật à!?”

 

“Thế ba năm qua chúng ta có còn yêu nhau không? Có sinh con chưa? Chàng có đối xử tốt với ta không đấy?”

 

Nói đến đây, ta hơi kiêu ngạo hất cằm:

 

“Ta nói trước nhé, nếu chàng không tốt với ta, bổn cô nương sẽ không cần chàng nữa đâu!”

 

Bướng bỉnh, kiêu kỳ, vì yêu nên chẳng hề sợ hãi.

O Mai d.a.o Muoi

Mỗi câu nói, mỗi hành động của ta đều gõ mạnh vào ký ức tuổi trẻ của Vệ Linh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn gần như theo phản xạ mà sốt sắng đáp lời:

 

“Tất nhiên là ta yêu nàng. Chỉ tiếc là đến giờ vẫn chưa có con.”

 

Nói rồi còn dịu dàng dỗ dành:

 

“Tư Nhược, ta sao dám không tốt với nàng chứ.”

 

“Thế còn tạm được.”

 

Ta hoàn toàn chiếm trọn sự chú ý của Vệ Linh.

 

Cố Nguyệt Nga đứng bên không thể không mở miệng lần nữa, nhớ lại bao lần Vệ Linh từng vì nàng ta mà đối đầu với ta, nàng ta cắn môi cố lên tiếng:

 

“Tướng quân… thiếp thấy hơi mệt…”

 

Vệ Linh theo phản xạ định đỡ nàng ta.

 

Nhưng ta đột ngột quay lại hỏi:

 

“Đúng rồi, thế ta bốn năm sau đâu rồi?”

 

“Sao không thấy ta, còn nữa…”

 

Ta mở to mắt, chỉ tay vào Cố Nguyệt Nga, vẻ mặt hồn nhiên mà nghiêm túc:

 

“A Chiêu, nàng ta là ai thế?”

 

5

 

Câu hỏi vừa thốt ra, xung quanh bỗng lặng ngắt.

 

Ta chẳng hiểu ánh mắt của mọi người, còn Cố Nguyệt Nga thì đầy hy vọng nhìn về phía Vệ Linh.

 

Còn hắn…

 

Nhìn vào ánh mắt mơ hồ của ta, Vệ Linh hơi ngập ngừng, cuối cùng mới nói:

 

“Tư Nhược, nàng quên rồi sao, năm nào nàng cũng lên chùa lễ Phật.”

 

“Còn nàng ấy…”

 

Vệ Linh thoáng liếc sang ánh nhìn long lanh của Cố Nguyệt Nga.

 

Nếu là trước đây hẳn là hắn đã thương tiếc mà thẳng thắn tuyên bố: đây là người hắn muốn nạp làm thiếp.

 

Nhưng lúc này, thiếu nữ trong ký ức tuổi xuân lại đang ở ngay trước mặt, hắn lại nói:

 

“Đây là Cố Nguyệt Nga cô nương, khách đến chơi nhà, đánh đàn rất giỏi.”

 

“Ồ.”

 

Ta gật đầu ra vẻ đã hiểu, cũng không nghĩ thêm gì, chỉ khẽ ngáp một cái.

 

“A Chiêu, ta buồn ngủ rồi.”

 

Hắn lập tức đưa ta về viện của chúng ta.

 

Nơi đó quả thực được bố trí theo đúng sở thích của ta. 

 

Ta nằm lên giường, Vệ Linh nhẹ nhàng đắp chăn cho ta.