Tư Nhược

Chương 7



Ta đâu có dễ bị lừa vậy, liền gặng hỏi:

 

"Vậy tại sao nàng ta lại nói, sau khi cưới ta rồi chàng vẫn thấy không hạnh phúc?"

 

"Đó là nàng ta bịa đặt thôi! Từ đầu đến cuối, ta chỉ yêu mình nàng."

 

"Nếu nàng không tin, có thể hỏi chính nàng của bốn năm sau!"

 

Nói đến đây, Vệ Linh như nắm được cọng rơm cứu mạng.

 

Hắn tin rằng ta yêu hắn sâu đậm, sau khi trở về sẽ tha thứ tất cả, nhất là khi đối mặt với chính ta của bốn năm trước.

 

"Phải rồi! Nàng không phải luôn muốn gặp bản thân mình trong tương lai sao?"

 

"Ta đã cho người đi mời rồi, chắc giờ cũng đến nơi!"

 

Hắn ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ.

 

Và đúng như câu “nói Tào Tháo, Tào Tháo đến”, thân tín của hắn hấp tấp chạy vào.

 

Nhưng chỉ có một mình hắn ta.

 

Vệ Linh khựng lại, giọng lập tức lạnh lùng:

 

"Phu nhân đâu!?"

 

Ánh mắt người kia thoáng lộ vẻ hoảng sợ, giọng cũng run lên:

 

"Bẩm tướng quân… ba ngày trước, trên đường ra vùng ngoại ô đến chùa, có thổ phỉ xuất hiện. Phu nhân bị bắt cóc… thuộc hạ đã dò hỏi…”

 

"Phu nhân sao rồi?!" 

 

Vệ Linh gần như trợn mắt rống lên.

 

Thân tín lắp bắp:

 

"Phu nhân đã gửi thư cầu cứu… nhưng tiền chuộc mãi không tới."

 

"Cho nên bọn thổ phỉ đó…"

 

"G.i.ế.t rồi."

 

9

 

Lời vừa dứt, cả gian phòng lập tức rơi vào yên lặng tuyệt đối.

 

Nha hoàn đang giữ chặt Cố Nguyệt Nga cũng quên mất dùng sức, bản thân Cố Nguyệt Nga cũng sững người, không còn giãy giụa.

 

Còn Vệ Linh thì… mặt trắng bệch, trống rỗng.

 

Chỉ có ta, ngồi trên giường, mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi:

 

"Gì gọi là… ‘g.i.ế.t rồi’?"

 

Thân tín thậm chí không dám nhìn vào mắt ta, thấy Vệ Linh không phản đối, đành cắn răng, run rẩy nói tiếp:

 

"Chính là… bị g.i.ế.t rồi."

 

"Đám thổ phỉ đó thời gian gần đây thường cướp bóc nữ quyến đi lễ chùa."

 

"Bình thường chỉ cần có tiền chuộc thì sẽ an toàn rời đi, chưa từng có người c.h.ế.t nên quan phủ cũng không để tâm."

 

"Nhưng lần này, bên phu nhân, chúng chờ mãi không thấy bạc tới. Nếu cứ để nàng ấy đi thì sau này chúng làm sao đòi được tiền từ người khác nữa? Nên phải g.i.ế.t gà dọa khỉ!"

 

Chỉ khi ta c.h.ế.t, người ta mới tin chúng thật sự dám g.i.ế.t.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ đó về sau, không ai dám chần chừ hay nghi ngờ nữa.

 

"Im miệng." 

 

Vệ Linh run giọng ngắt lời.

 

Giọng hắn quá nhỏ, thân tín không nghe rõ, vẫn tiếp tục:

O Mai d.a.o Muoi

"Còn chuyện sau khi phu nhân c.h.ế.t có gây ra rắc rối, chúng chỉ cần trốn xa một thời gian, đợi gió yên sóng lặng là được."

 

"Thế nên bây giờ chúng ra tay còn tàn độc hơn."

 

"Trên người phu nhân có vô số vết đ.â.m, lại bị đẩy xuống vách núi, lăn xuống, mặt mũi biến dạng hoàn toàn."

 

"Chúng còn kiểm tra kỹ càng, chắc chắn phu nhân không còn thở nữa mới yên tâm rời đi…"

 

"Ta bảo ngươi im miệng!!!"

 

Vệ Linh đột nhiên gầm lên, đá văng thân tín ngã xuống đất, mắt đỏ như m.á.u:

 

"Ngươi dám nói bậy! Dám bịa chuyện! Tư Nhược sao có thể c.h.ế.t được?!"

 

"Người bên cạnh nàng đều là ta tự chọn, còn có mấy người cùng đi! Làm sao nàng có thể c.h.ế.t?!"

 

"Chẳng qua là nàng đang giận ta thôi, đúng rồi, là giận ta."

 

"Cho nên nàng mới cùng các ngươi diễn trò, khiến ta lo lắng đau khổ, giờ chắc đang trốn trong góc nào đó, cười ta chật vật nhếch nhác!"

 

Hắn túm cổ áo thân tín, giọng lạnh buốt:

 

"Nói cho bản tướng quân biết, nàng đang ở đâu?! Nếu ngươi còn dám nói dối, bản tướng quân lập tức xử theo quân pháp! Cắt lưỡi ngươi!"

 

Từng chữ rướm m.á.u, không giống giả bộ.

 

Thân tín nào dám nói dối? 

 

Chỉ là hắn ta rất mong đây là lời dối nhưng đáng tiếc… đó là sự thật.

 

"Thật sự là thật…"

 

"Tiêu đại nhân nhận được thư thì đã muộn một bước, không gặp được phu nhân, chỉ còn cách báo quan. Thi thể phu nhân hiện đã được nha môn tìm thấy."

 

Thân tín nghẹn ngào:

 

"Thuộc hạ lần này đến là do quan phủ ủy thác, mời tướng quân đi nhận xác."

 

Rầm!

 

Hắn bị ném xuống đất, ôm n.g.ự.c rên rỉ, khóe miệng rỉ m.á.u.

 

Mà Vệ Linh vẫn đờ đẫn như tượng đá, trong mắt là sự mờ mịt tột cùng, lẩm bẩm:

 

"Sao có thể như vậy…"

 

"…Tướng quân… thuộc hạ không lừa đâu… phu nhân… đã thực sự… qua đời rồi…"

 

"Tin tức thuộc hạ vừa nhận được khi đi đón nàng…"

 

Tiếng nói lọt vào tai hắn.

 

Cũng lúc ấy, hắn như bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu lại:

 

"Tư Nhược!"