Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 1: Phần 1



1

Năm thứ hai sau khi xuyên không đến đây, ta chuyển đến căn phòng tập thể tám người. Căn phòng ẩm thấp tối tăm, tám tiểu cô nương mười mấy tuổi chen chúc trên một cái giường đất, từ nay về sau chỉ có thể ăn trấu nuốt rau, giặt giũ chẻ củi.

Trước đây ta ở phòng hai người, có giường riêng, không phải làm việc nặng, trong bữa ăn còn thấy thịt cá. Qua nỗ lực không ngừng của ta, cuối cùng đã "thụt lùi" thành công.

Bởi vì ta đang ở trong tay bọn buôn người, những cô nương xinh đẹp được nuôi dưỡng cẩn thận sẽ bị bán đi đâu?

Khi vừa xuyên không đến, ta đã tự nhủ, nếu phải bị bán đến những nơi như thế, ta thà đập đầu c.h.ế.t còn hơn. Dù phải làm việc nặng nhọc cho người khác cũng còn hơn là phải cho người khác tìm niềm vui.

Ta đã thành công. Tên buôn người tiếp đón nhiều người mua, không ai chịu mua ta. bọn họ muốn những mỹ nhân yếu ớt như liễu trong gió, còn ta không đáp ứng được kỳ vọng của họ.

Huống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được.

Tên buôn người rất tức giận, muốn đánh ta nhưng lại sợ đánh hỏng sẽ càng không bán được giá. Tuy khế ước bán thân của ta nằm trong tay bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thể tùy tiện đánh giết. Tuy nhiên vẫn phải phạt ta để hả giận, vậy nên ta bị chuyển đến căn phòng tồi tàn nhất.

Không lâu sau, tên buôn người bảo ta tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, dẫn ta đến trước mặt một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng.

"Khách quý, nàng ta là nha đầu xinh đẹp nhất ở đây, răng miệng cũng tốt." Bà ta banh miệng ta ra, như đang trưng bày con lừa nhà mình.

"Cũng không tệ, trông cũng khiến người khác yêu thích. Nhà như bọn ta, dù là nha đầu nhóm lửa ở ngoại viện cũng phải có dáng vẻ đẹp, nếu không chẳng phải sẽ làm ô uế mắt quý nhân sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-no-ty-den-mau-nghi-thien-ha/phan-1.html.]

Ta không biết cha mẹ ruột của thân xác này đã bán nữ nhi bọn họ bao nhiêu tiền, nhưng ta biết giá trị hiện tại của mình - năm mươi lượng bạc, khiến tên buôn người mừng rơn.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cũng không biết mình bị bán đến phủ nào, hạ nhân như ta không được phép đi cửa chính, chỉ có thể vào bằng cửa hông hẻo lánh nhất.

Phụ nhân trung niên mua ta về là quản sự ngoại viện. Bà ta mua tổng cộng mười hai đứa nha đầu, bà ta hỏi bọn ta biết làm những việc gì. Ta không dám nói mình biết chữ, chỉ bảo biết làm việc trong bếp.

Rất ít nô bộc biết chữ. Ta sợ bà ta sẽ sắp xếp ta đi hầu hạ bên cạnh chủ tử nào đó. Tuy có thể dễ thăng tiến nhưng rủi ro cũng lớn.

Chi bằng xuống bếp còn hơn. Bình thường không phải gặp chủ tử, béo bở cũng không ít, ít nhất không phải lo đói.

Ta được phân về dưới quyền Triệu ma ma ở nhà bếp, nhưng không đủ tư cách vào trong đó. Người mới đến chỉ được làm những việc người khác gạt ra, phải đun nước ở phòng trà, suốt mười hai canh giờ không được để nước nguội.

Có hai người phụ trách đun nước, người còn lại cùng vào một đợt với ta. Bọn ta cũng được đặt tên cùng lúc, nàng ấy tên Lập Hạ, ta tên Tiểu Mãn.

Ta và Lập Hạ ở chung một chỗ, trong căn phòng góc cạnh phòng trà, còn là giường chung, hai người nằm không chật, ở sát phòng trà nên cũng ấm áp.

Lương tháng của ta là năm trăm văn, người ở phòng trà không có thưởng, may mà được ăn cơm thừa, nửa năm sau ta đã cao tới một mét năm, lại béo lên một chút.

Kinh nguyệt đầu tiên của ta cuối cùng cũng đến, vào lúc mười lăm tuổi. Sau khi cảm thấy đau bụng mơ hồ, ta liền tự nấu cho mình một ấm nước đường đỏ gừng táo, còn thả vào hai quả trứng gà, trông coi phòng trà, đây là món hời hiếm có.

"Ngươi đúng là biết ăn thật đấy, chia cho ta một ít đi." Lập Hạ bưng bát đi tới, mang theo mùi phấn son, trên đầu cài hoa lụa tinh xảo.

"Có lần nào ta bỏ qua phần của ngươi đâu." Có một quả trứng là ta chuẩn bị đặc biệt cho nàng ấy, ta đang lấy lòng nàng ấy.