Tới cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, ôm lấy mặt Tử Dạ, hôn tới tấp.
Anh làm ra vẻ nghiêm túc, khẽ ho một tiếng:
“Hoàng hậu, đây là Tàng Thư Các…”
Tôi nào còn để ý mấy chuyện đó.
Lập tức tháo thắt lưng của Tử Dạ, hôn lên yết hầu anh.
“Trẫm hôm nay không mang…”
Tay tôi đã cởi hết từng chiếc nút trên long bào.
Chạm đến vòng eo gọn gàng săn chắc của anh.
“Không sao, thần thiếp đang định… thử xem đây.”
Trong chén vỏ đồi say men rượu, dưới màn gấm thêu kia há chẳng phải là người?
Tôi chỉ muốn nói, đêm tân hôn ấy—
Tôi rất mãn nguyện.
Cái giá phải trả là hai tháng sau, viện phán Thái y viện đến bắt mạch cho tôi, rồi quỳ xuống đất hành lễ:
“Lão thần chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu đã mang thai được hai tháng rồi.”
“…”
[Góc nhìn của Tử Dạ – Phiên ngoại]
Thanh Dư hạ sinh một cặp long phụng thai, cả Đại Lương rợp trời ăn mừng.
Vào ngày đầy tháng của hoàng tử A Dận, ta phong con làm Thái tử. Công chúa được ban phong hiệu Chiêu Dương, mang ý nghĩa ánh mặt trời mọc nơi phương Đông.
Thành hôn bốn năm, Thanh Dư đã trở thành viên minh châu rực rỡ nhất Đại Lương.
Nàng lập thi xã, hội họa, khuyến khích nữ tử đọc sách, làm thơ, vẽ tranh.
Một thời gian ngắn sau, Đại Lương xuất hiện vô số nữ thi nhân, nữ họa sĩ tài hoa xuất chúng…
Để lại một kho tàng di sản văn hóa lấp lánh huy hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phong cách hội họa của Thanh Dư cũng dần đổi từ rực rỡ hoa lệ sang tối giản chân thực, càng ngày càng sâu sắc và tinh tế.
Một hôm, nàng lại uống vài chén rượu quế hoa quá đà.
Giữa trưa nắng rực, nàng ngủ thiếp đi trên ghế đá trong ngự hoa viên.
Hoa rơi đầy cành, từng cánh tung bay, nhẹ nhàng phủ lên thân nàng.
Dường như nàng đang mơ một giấc mộng đẹp, miệng thì thầm vài câu thơ:
“Rượu Lan Lăng thơm nức hương ngọc,
Chén ngọc chan ánh sắc hổ phách…”
Ta khẽ mỉm cười.
A Dận và Chiêu Dương chạy đến vây quanh ta, giọng trẻ thơ ríu rít:
“Phụ hoàng ơi, mẫu hậu lại uống say rồi, ngủ mất tiêu rồi…”
Ta ra hiệu cho chúng:
“Suỵt… nhỏ tiếng thôi…”
A Dận chu môi:
“Mẫu hậu ham ngủ lắm, chắc còn phải ngủ một lúc nữa đó.”
Lời này… cũng chẳng sai.
“A Dận, con dắt em đi chơi một lát nhé.”
A Dận đưa Chiêu Dương chạy quanh ngự hoa viên, đuổi chuồn chuồn, bắt bướm.
Sợ Thanh Dư bị lạnh, ta để nàng gối đầu lên chân mình mà ngủ, còn ta cầm quyển Chiến Quốc Sách thong thả đọc.
Cánh hoa bay lả tả, rơi trên trang sách của ta, cũng rơi lên tóc mai của Thanh Dư.
Ta không rõ—
Đây có phải là cuộc sống nàng từng mong muốn?
Gió nhẹ thổi mát, năm tháng an yên.