Tứ Trùng Miên

Chương 123: Khi chửi mắng nhất định phải hết sức chân thành



Sau hai năm đó, Hàng Tư bỗng xuất hiện những khiếm khuyết về mặt tâm lý trong cách biểu đạt tình cảm qua lại giữa người với người. Cô sợ phải cho đi, đồng thời cũng sợ người ta hy sinh cho mình điều gì đó. Sự hy sinh giả tạo có thể ấn giấu một sự nguy hiểm khủng khiếp, có thể đẩy cô vào tình cảnh "vạn kiếp bất phục"; còn nếu là một sự hy sinh thật lòng thật dạ thì cô cũng phải rút hết tâm can ra, cô trả không nổi.

Thế nên câu nói ấy của Phương Sênh bỗng dưng khiến Hàng Tư cảm thấy bối rối. Cô tin vào tình bạn của cô và Phương Sênh, cũng rất để tâm tới tình bạn này. Chính vì để tâm nên càng sợ đánh mất nó, cảm giác này tồi tệ vô cùng.

Không kể về quá khứ nên Phương Sênh cũng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của Kiều Uyên trước mặt Hàng Tư. Khi chủ đề quay trở lại mấy món đồ vệ sinh cá nhân, Phương Sênh lại bắt đầu hóng chuyện.

"Tuy là ngoài kia không mua được, cũng không in giá, nhưng giá trị của nó lù lù ra đây rồi. Chị dâu của người bạn đó chắc không đơn giản đâu nhỉ?" Cô ấy sát lại gần Hàng Tư, hỏi: "Bạn thế nào vậy?"

Hàng Tư đã lường trước được Phương Sênh sẽ hóng hớt chuyện này, thế nên sau khi quay lại trường cô đã thông minh dùng sạch lọ sữa tắm to tướng mùi đào mà lúc trước mua ở siêu thị, tuy rằng ngày ngày cô như một quả đào biết đi vậy nhưng chí ít tai cô cũng được thanh tịnh hơn nửa tháng.

Bây giờ dùng hết nó rồi, không né tránh được nữa.

Hàng Tư đáp: "Bạn bình thường."

"Một người bạn bình thường có thể nhờ cậy một người hoành tráng như thế này điều chế riêng sữa tắm cho cậu ư?" Phương Sênh tươi cười nhìn cô.

Hàng Tư lật một trang sách, nhướng mày, nói rõ ràng: "Phải, đúng một người bạn bình thường như vậy."

"Tự cậu nghe có tin được không?"

"Đương nhiên." Hàng Tư cất giọng thản nhiên: "Sao lại không tin chứ?"

Nặng nhẹ đều không ưa à.

Phương Sênh không băn khoăn vấn đề này nữa, hỏi cô: "Cậu quen ở Tây An à?"

"Ừm."

"Là người thế nào? Người gốc Tây An hay khách du lịch? Bây giờ hai người còn liên lạc không?"

Nếu là người khác, Hàng Tư đã bơ từ lâu, nhưng ở trước mặt cô, Phương Sênh luôn luôn là ngoại lệ, thế nên Hàng Tư trả lời cô ấy rất kiên nhẫn: "Không phải người Tây An, chỉ tới đó có việc thôi, bây giờ không liên lạc nữa."

Nghe đoạn trước, Phương Sênh còn đang rất mong chờ, cho đến câu cuối cùng, cô ấy ngạc nhiên: "Cho cả một dải sản phẩm mà lại không liên lạc nữa?"

Hàng Tư "ừm" một tiếng, không nói thêm nhiều.

Quả thực là như vậy.

Từ lúc chia tay ở Tây An cho đến giờ, cô và Lục Nam Thâm chưa hề liên lạc. Cô không hay đăng trạng thái lên vòng tròn bạn bè, chủ yếu là vì cô không có nhiều bạn, còn vòng tròn bạn bè của Lục Nam Thâm thì luôn luôn hiện rõ dòng chữ ấy: Chỉ hiển thị các bài đăng trong ba ngày gần nhất.

Vòng tròn bạn bè của Niên Bách Tiêu thì có thông tin, là những bức ảnh khi anh ấy đi luyện tập ở Thượng Hải, thật ra chỉ có một bức ảnh xe đua, đó có lẽ là một chiếc xe đã được anh ấy độ lại, anh ấy hân hoan đăng một tấm ảnh chúc mừng.

Chỉ đơn thuần là ảnh xe đua, khuôn mặt điển trai của anh ấy không được lên hình.

Thế là Hàng Tư đã phát hiện ra một vấn đề, dù là Lục Nam Thâm hay Niên Bách Tiêu đều không thích chụp selfie, thật uổng phí hai gương mặt trời ban đó, nếu là nam sinh khác chắc ngày nào cũng đăng ảnh mất.

Cuộc trò chuyện giữa cô và Niên Bách Tiêu vẫn dừng ở ngày cô quay trở về trường học. Niên Bách Tiêu hỏi cô đã tới nơi an toàn chưa, cô báo với anh ấy là đã tới rồi.

Niên Bách Tiêu "ồ" một tiếng, rồi lại hỏi Lục Nam Thâm có liên lạc với cô không. Cô trả lời: Không. Niên Bách Tiêu không nói thêm nhiều, lại "ồ" tiếng nữa.

Rõ ràng là một người giỏi chấm dứt các cuộc trò chuyện.

Mãi đến tận bây giờ.

Có thể nhìn ra, chắc chắn Lục Nam Thâm cũng không liên lạc gì với Niên Bách Tiêu.

Hàng Tư đánh mắt nhìn cây ngân hạnh ngoài cửa sổ, nghĩ bụng: Có những mối quan hệ chắc là sẽ đứt như vậy nhỉ.

Tuy rằng cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, giống như những gì cô đã nói với Tưởng Ly: Những người bèo nước gặp nhau đến giờ ly biệt thì cũng phải mỗi người một phương thôi."

Đạo lý này cô đã sớm thấu hiểu, câu này cũng chính cô là người buông ra một cách dứt khoát, nhưng phải tới khi thật sự chỉ còn một mình, thi thoảng cô lại nhớ về những kỷ niệm vụn vặt lúc trước. Dù thời gian quen nhau không lâu, nhưng quả thực họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Hàng Tư nghĩ, giữ lại chút nhớ nhung cũng tốt. Nhưng cũng chỉ được phép đến thế mà thôi, không được nhiều hơn.

Thấy Phương Sênh chống cằm nhìn mình, Hàng Tư bật cười: "Không còn liên lạc thật mà."

Phương Sênh thở dài: "Hay là vì dải sản phẩm kia, cậu thử liên lạc lại chút xem sao? Kiểu gì chẳng có ngày dùng hết."

Hàng Tư nhìn cô ấy bằng nét mặt kỳ quái: "Phương Sênh, cậu điên rồ đến mất trí rồi à."

Phương Sênh cười toét miệng: "Vậy người đó trông như thế nào? Có đẹp trai không?"

Những câu hỏi liên quan đến diện mạo, Hàng Tư tuyệt đối không lập lờ nước đôi: "Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai."

Phương Sênh lại càng tò mò tợn, thở dài: "Cậu bảo tự nhiên cậu cắt liên lạc với người ta làm gì chứ?"

Hàng Tư dở khóc dở cười, thì đối phương cũng phải có ý muốn liên lạc lại chứ, cô đâu thể cọc đi tìm trâu?

Buổi chiều, Phương Sênh tới thư viện một buổi, khi trở về ký túc xá, cô ấy ôm theo một bó hoa hồng to tướng trong lòng, là loại hồng đỏ rực thuần túy, tuy không quê mùa tới mức từng cánh hoa đính thêm những viên trân châu nhỏ xíu, nhưng xung quanh bó hoa vẫn cắm đầy những món đồ nhỏ làm bằng vải lông.

Vừa ngẩng đầu lên, Hàng Tư đã nhìn thấy một bó hoa hồng to đùng đỏ chói mắt kèm với những món đồ bằng lông ùa vào trong phòng, bèn cảm thán: "Lại có nam sinh nào tặng quà hời hợt đây? Theo đuổi cậu mà chẳng chịu tìm hiểu về cậu gì cả, không biết là cậu ghét mấy thứ lông lá à?"

Mặt Phương Sênh vốn nhỏ, cả bó hoa to che hoàn toàn khuôn mặt của cô ấy, đến mức lúc đi sang bên cạnh bàn, cô ấy suýt chút nữa bị vấp té bởi chiếc ghế, may mà Hàng Tư giơ tay ra đỡ kịp.

"Hoa của cậu đó." Phương Sênh đặt bó hoa lên bàn, thở phì phò: "Thế nên câu cậu vừa nói mình xin được trả lại cậu đầy đủ. Người này không những không biết cậu ghét mấy món lông lá, mà còn không biết cậu ghét cả hoa hồng luôn. Trời ơi, cái hoa này mùi nồng thật đấy, nếu mà cậu không thích cũng đừng vứt vội, chúng ta bứt cánh hoa ra để ngâm chân vậy."

Hàng Tư thảng thốt nhìn bó hoa hồng trên bàn, ánh mắt tỏ rõ thái độ không thể tin nổi. Trên hoa có thiệp, viết đầy những lời yêu thương nồng thắm.

"Ai đây?" Hàng Tư chỉ vào cái tên ở cuối thiệp, biểu cảm câm nín.

"Sinh viên giỏi của học viện âm nhạc kế bên đấy, ban nãy chặn mình ở ngay cổng ký túc xá, làm mình hết hồn, tưởng anh ta theo đuổi mình chứ." Phương Sênh nói: "Trông thì cũng ổn đấy, nhưng mà..." Cô ấy khuơ khuơ tay ra hiệu về phía bó hoa hồng trên bàn: "Thẩm mỹ hơi tệ một chút."

Không, thẩm mỹ tốt hay tệ chúng ta bàn sau đi, quan trọng là Hàng Tư đâu có quen anh ta chứ.

"Anh ta nói rằng mấy hôm trước có qua sân bóng của trường chúng ta để chơi, đúng lúc cậu đi ngang qua, anh ta liền yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, từ đó ngày đêm nhung nhớ, hôm nay cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để tặng hoa, chắc là bước tiếp theo sẽ hẹn cậu đi ăn đấy." Phương Sênh nói.

Hàng Tư khó xử: "Anh ta chung tình hay không là việc của anh ta chứ, liên quan gì tới mình? Chỉ vì anh ta chung tình nên mình phải nhận hoa và đi ăn cùng anh ta à?"

Phương Sênh mím môi cười.

Dù là hai năm trước hay hai năm sau, gương mặt này của Hàng Tư vẫn được các anh trai ưa thích. Nhưng Phương Sênh biết Hàng Tư không phải là người nhận lời yêu một cách tùy tiện, thậm chí trốn còn chẳng kịp. Việc này thật ra cũng ảnh hưởng nhiều bởi hành động lúc trước của Kiều Uyên. Mà nghe nói đàn anh bị Kiều Uyên hù dọa suýt chút nữa hết hồn ấy đã phải nằm lì ở nhà nửa năm trời.

Trong trường cũng có một số lời ra tiếng vào, nói rằng lúc trước Hàng Tư qua lại rất thân thiết với một vị tổng giám đốc, có vẻ như muốn bám vào người có tiền có quyền. Còn về việc hai năm qua Hàng Tư nghỉ học rốt cuộc là do bị bệnh hay do đã được người ta bao nuôi thì không ai dám nói chắc chắn. Giờ không còn thấy vị tổng giám đốc đó tới nữa, có bạn học cũng thì thụt nhỏ to, có thể Hàng Tư đã bị đá đít.

Mỗi lần nghe thấy mấy lời đàm tiếu rảnh rang đó, Phương Sênh lại tiến tới lý luận một phen, cô ấy có thể chửi cho đối phương không cãi lại được thì thôi. Ngược lại Hàng Tư rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức cô thường đợi cho Phương Sênh mắng chán rồi nói: Đi thôi, mình đi ăn đồ ngon.

Phương Sênh hỏi Hàng Tư: Bọn họ mắng cậu khó nghe như vậy, cậu không giận sao?

Hàng Tư nói: "Có gì phải giận đâu, họ bị điên mà, đúng không?"

"Sao cậu biết họ bị điên?"

"Có ai không điên tự dưng chửi người khác không?" Hàng Tư hỏi.

Phương Sênh không nhịn được cười: "Nhưng mà mình cũng chửi họ đấy thôi."

"Thế thì càng chắc chắn cô ta bị điên, không tự nhiên cậu chửi cô ta làm gì."

Phương Sênh rất thích tính cách này của Hàng Tư: "Thế cậu thấy tài chửi mắng của mình ra sao?"

"Rất biết chừng mực vừa phải." Hàng Tư bày ra nét mặt tán thưởng: "Khi khen người khác ta có thể giả vờ tình cảm, nhưng khi chửi mắng thì nhất định phải hết sức chân thành."

Phương Sênh gật đầu, nhớ kỹ rồi.

Nhưng cũng nhờ có Phương Sênh dọc đường thấy chuyện bất bình là chửi mắng, hộ giá cô tận tình, chí ít ở những nơi đông người, Hàng Tư không còn nghe thấy những tiếng xì xào phiền toái nữa.

Thật ra Phương Sênh hy vọng Hàng Tư có thể bước ra khỏi mây mù, chí ít có thể thoát khỏi bóng ma Kiều Uyên. Thế nên so với anh chàng học nhạc trước mắt đây, cô ấy hy vọng vào vị huynh đài tặng cả một dải sản phẩm kia hơn.

Cô ấy quá hiểu Hàng Tư rồi.

Nếu từ tận đáy lòng Hàng Tư không chấp nhận một ai thì cô tuyệt đối không nhận quà của người ta. Cô đã chịu nhận, hơn nữa nhìn một cái là thấy tràn đầy sự chân thành như vậy, chứng tỏ địa vị của đối phương ở trong lòng cô không hề đơn giản, cứ cho là không phải tình yêu thì chắc chắn cũng không phải quan hệ gì bị cô bài xích.

Còn vị trước mắt đây thì...

Lúc nhận hoa, Phương Sênh cũng đã nói rõ với anh ta luôn rồi, rằng: Bó hoa này của anh chưa chắc đã tặng được đâu, hay thế này đi, anh đừng đi vội, đợi một chút dưới tòa ký túc xá đi.

Anh chàng học nhạc đó rất hớn hở, hỏi Phương Sênh: Cô hẹn được cô ấy xuống dưới phải không?

Phương Sênh không nói năng gì, chỉ vỗ vai anh ta.

Còn Hàng Tư khi biết đối phương đang đứng dưới, cô còn chẳng buồn nhìn, thẳng thừng ném cả bó hoa ra ngoài.

Phương Sênh thở dài: "Mình đã bảo là để ngâm chân mà?"

Tuy rằng cô ấy biết kiểu gì Hàng Tư cũng ném hoa, nhưng vẫn thấy xót.

Hàng Tư cười: "Mình có mặt nạ chân đây, có thể vỗ về cho gót chân của cậu không?"

"Nghe vậy còn tạm."

Dưới nhà vang lên một tiếng gọi: "Hàng Tư, anh thích em! Hãy cho anh một cơ hội!"

Hàng Tư dứt khoát đóng chặt cửa sổ lại, mặt còn không hé ra ngoài.

"Nhẫn tâm vậy sao? Cậu không buồn xem người ta có đẹp trai không à?" Phương Sênh cười hỏi.

"Tạm thời chưa nói đến chuyện anh ta trông như thế nào, tự nhiên hét lên như thế có phải bị ngớ ngẩn không? Vả lại, chỉ cần mình đáp lại anh ta một tiếng coi như là cho anh ta một cơ hội, nếu mình đã không chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, hà tất phải để anh ta được sống?"

Phương Sênh ngẫm nghĩ: Cũng phải.

Không thích mà còn để hở ra một chút cơ hội để đong đưa người ta là hành vi bất lịch sự.

"Chắc rảnh quá đấy mà. Bây giờ sân bóng trường mình bị chiếm dụng rồi, học viện âm nhạc qua đây không đánh được bóng, bắt đầu để ý tới các cô gái trong trường mình." Phương Sênh nói.

Hàng Tư hỏi đại một câu: "Trường mình nhiều người thích đánh bóng thế cơ à?"

"Cậu không biết gì hả?" Phương Sênh hỏi ngược lại trước.

"Mình cần biết chuyện gì?"

Phương Sênh ngồi xuống trước mặt cô: "Năm nay có một tốp sinh viên trao đổi tới trường ta, trong đó có mấy người nghe nói vênh váo lắm, vừa đến đã đắc tội với câu lạc bộ bóng rổ, nghe nói thứ Hai tới họ sẽ đánh một trận giao hữu."