Tứ Trùng Miên

Chương 141: Bùn đất và mây trời



Phương Sênh bụm miệng mà vẫn cười khanh khách thành tiếng. Cô ấy nói: "Thật ra ấy mà, ban đầu khi quen biết Niên Bách Tiêu, mình thật sự cũng không cảm thấy anh ấy giàu có lắm đâu, còn chẳng thấy anh ấy mặc đồ hàng hiệu gì. Sau này gặp Lục Nam Thâm cũng y như vậy, hình như họ luôn mặc quần áo bình thường. Nhưng phải nói rằng con người ta đẹp hay xấu đắt giá ở thần thái, quan trọng ở nội tại, họ chỉ cần đứng giữa đám đông là cực kỳ khác biệt rồi."

Hàng Tư cũng đồng tình với câu nói này của Phương Sênh. Dù là Lục Nam Thâm hay Niên Bách Tiêu cũng đều quý phái, một sự quý tộc từ trong phong cách, dù họ mặc có bình thường đến mấy, cho dù có khoác lên loại vải đay rách rưới thì cũng không che lấp được.

Nghĩ lại thì chuyện này cũng hết sức bình thường.

Nói về Niên Thị trước, từ đời cha ông khi gây dựng sự nghiệp, họ đã được xếp vào hàng danh gia, tuy sau này suy sụp nhưng sự lịch thiệp, vững vàng của người nhà họ Niên như đã ăn vào huyết thống. Anh trai của Niên Bách Tiêu, Niên Bách Ngạn, là một nhà buôn kim cương có tiếng, cảnh ngộ hiện tại trông có vẻ thê lương, nhưng thực ra Niên Thị đang âm thầm trỗi dậy, thực lực không thể coi thường.

Tình hình của Lục Môn càng không cần phải nói, ngay khi mới thành lập, sản nghiệp đã nhanh chóng mở rộng, tới nay có mặt ở khắp nơi trên thế giới, sự phú quý truyền qua đời đời thì tuyệt đối không phải do may mắn mà nhờ sự xuất sắc của bản thân người nhà họ Lục. Về điểm này cũng có thể bắt gặp ở Lục Nam Thâm, luôn tự giữ gìn lễ giáo, toát lên sự chính trực của một người đàn ông đứng đắn.

"Thật ra thì..." Phương Sênh hớn ha hớn hở nói: "Anh Bách không có tiền cũng có sao đâu, mình nuôi được anh ấy mà. Mình còn mong anh ấy nghèo ấy chứ, có thể đuổi bớt khối cô."

Hàng Tư câm nín: "Bố cậu mà nghe thấy cậu nói như thế chắc tức đến mức phải nhập viện mất, nỗ lực hơn nửa đời người, sau cùng lại để con gái rượu mang tiền đi nuôi đàn ông? Phương Sênh, mình phát hiện ra một vấn đề nhé. Cậu mà rơi vào một trong hai trường hợp, hoặc là ngu ngơ không hiểu vì về tình yêu, hoặc là yêu điên cuồng si mê thì đều chết người."

Phương Sênh tỏ ra rất nghiêm túc: "Anh ấy đẹp trai quá mà, cho dù cậu muốn vào khu du lịch ngắm cảnh, cậu cũng phải mua vé mà đúng không?"

Hàng Tư lườm nguýt, quấn chăn đồng thời nằm xuống: "Niên Bách Tiêu không phải phong cảnh trong khu du lịch."

"Thế nên, những gì miễn phí trên đời mới là đắt nhất." Phương Sênh cũng nằm xuống, cứ nhớ tới gương mặt của Niên Bách Tiêu, trái tim cô ấy lại đập điên cuồng không thôi.

Hàng Tư thở dài, cô nương này đúng là bị ma nhập rồi. Rất lâu sau, anh nói: "Thân phận của Niên Bách Tiêu lồ lộ ra đó, cho dù có là "lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa", thế nên cất ngay cái suy nghĩ được nuôi trai trẻ của cậu đi."

Trên đời có bao nhiêu sở thích, sao cô ấy lại có sở thích này cơ chứ?

Phương Sênh nằm sấp xuống giường, nhìn Hàng Tư ở đối diện, hỏi: "Vậy sao anh ấy nhiệt tình kiếm tiền từ Lục Nam Thâm vậy?"

Hàng Tư ngẫm nghĩ một lúc lâu: "Chắc là... sở thích thôi."

Phương Sênh: Thôi được rồi.

Rất lâu sau, Phương Sênh lại trêu chọc cô: "Hàng Tư, người ta năm nay mới 21 tuổi mà đã học liền cả thạc sỹ, tiến sỹ, mà đến trường Kinh tế ở đại học chúng ta làm sinh viên trao đổi cũng chỉ là chuyên ngành phụ thôi. Nhìn người ta xem, cậu phải cố gắng nữa vào."

Trước đây Phương Sênh không dám động chạm tới vấn đề này, dù sao thì Hàng Tư đã mất hai năm bị Kiều Uyên cướp đi, cô ấy không muốn mang chuyện này ra đả kích Hàng Tư, đặc biệt là khoảng thời gian cô ở Tây An, Phương Sênh đã mấy lần muốn tới tìm cô, nhưng chung quy vẫn không dám, chỉ đợi Hàng Tư chấp nhận bước ra khỏi màn sương mù âm u, vì chuyện này không ai có thể giúp cô cả.

Nhưng sau khi cô từ Tây An trở về, Phương Sênh cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cô, sự khác biệt giữa nửa năm trước và nửa năm sau. Dù rằng Hàng Tư vẫn không thích nhắc về quá khứ, nhưng có nhắc, cô cũng không quá bài xích.

Thế nên đến hôm nay Phương Sênh mới dám đùa như vậy.

Hàng Tư không giận, chỉ hờ hững phản bác một câu: "Phải rồi, người ta năm nay 22 tuổi, cũng học cả thạc sỹ tiến sỹ, mà đến trường Kinh tế ở đại học chúng ta làm sinh viên trao đổi cũng chỉ là chuyên ngành phụ thôi. Nhìn người ta, rồi nhìn lại cậu, cũng 22 tuổi, cậu còn chưa chạm được vào cái mác nghiên cứu sinh nữa."

Phương Sênh bị phản bác buộc phải im bặt.

Một lúc sau, cô ấy mới ngồi bật dậy, ôm theo cả chăn, trừng mắt nhìn Hàng Tư: "Cậu nói, hai người đó, học từ từ theo đúng lộ trình khó lắm sao? Khỏe quá vậy? Học chuyên ngành chính còn chưa xong, còn học thêm cả chuyên ngành phụ? Còn để người khác sống không?"

Rõ ràng là quá tổn thương, cũng quá ư mất mặt, người ta chỉ cần dùng chuyên ngành phụ cũng đủ hạ gục họ.

Về chuyện này, Hàng Tư nghĩ rất thoáng: "Chỉ có thể nói rằng, ngoài kia còn bao nhiêu người giỏi giang hơn mình, so sánh với nhau là tức chết. Mà mình còn một chuyện này nghe còn tức hơn nữa muốn chia sẻ, cậu muốn nghe không?"

Phương Sênh bày ra vẻ cảnh giác, sao bỗng dưng có linh cảm chẳng lành thế nhỉ. "Có thể lựa chọn không nghe không?"

"Không nghe cũng được thôi." Hàng Tư nghiêng người, nhìn thẳng vào Phương Sênh, cười tít mắt: "Nhưng một người ác độc như mình chắc chắn phải kể cho cậu nghe rồi."

Nghe cô nói vậy, Phương Sênh nhất thời căng thẳng.

Cô ấy nhìn thấy đôi môi hồng của Hàng Tư mấp máy: "Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ở nước ngoài học chung một trường, chuyện này chắc cậu biết rồi ha."

Phương Sênh "ừm" một tiếng.

Lúc ăn nướng cô ấy đã nghe Niên Bách Tiêu kể chuyện nhưng anh ấy cũng chỉ kể qua qua vậy, cụ thể là trường nào thì không nói. Lúc ấy Niên Bách Tiêu mê đắm món bạch tuộc nướng muối ớt, say mê ăn.

"Nhưng chắc chắn cậu chưa biết anh họ cậu là bạn cùng trường với họ."

Phương Sênh "á" lên một tiếng, thảng thốt, sau đó mơ hồ có một linh cảm. Và Hàng Tư đã đi theo đúng linh cảm của cô ấy: "Người lấy mất slot của anh họ cậu chính là anh Bách Tiêu đó." Nói xong, cô cười lên khoái trá.

Biểu cảm của Phương Sênh rất khó diễn tả, quả thực vừa sốc vừa bất ngờ, sau đó cô ấy cố gắng giãy giụa: "Tốp sinh viên trao đổi lần này đông như vậy, làm sao cậu dám khẳng định đó là anh Bách Tiêu? Lẽ nào không thể là Lục Nam Thâm của cậu?"

"Cụ thể mọi chuyện cậu cứ hỏi anh Bách Tiêu của cậu là được mà. Ngoài ra, Lục Nam Thâm không phải của mình." Hàng Tư nhấn mạnh.

Phương Sênh lại ngã xuống giường. Hàng Tư cảm thấy, may mà bên dưới là giá sách, chứ theo thiết kế cũ, bên dưới là giường thì người nào nằm dưới cô ấy sẽ bị ồn ào mà thức giấc mất.

Phương Sênh gào rú lên một tiếng, rồi đập thùm thụp xuống giường: "Vì sao lại là anh ấy! Vì sao! Ông trời ơi, ông không muốn người có tình về với nhau nên phải gây chia rẽ ư? Con không muốn làm Juliet, cũng không muốn anh Bách Tiêu trở thành Romeo đâu!"

Hàng Tư nghe xong câu ấy thật sự muốn quỳ lạy trong lòng. Sao ông trời lại chia rẽ ở đây? Còn trành sang cả Romeo và Juliet nữa. Sao hả? Anh họ bị chiếm slot là thành kẻ thù truyền kiếp luôn chăng? Một sinh viên trao đổi thôi mà.

"Nếu thật sự muốn nói về gia thế thì cũng nên là tiểu thiếu gia và con gái nhà lành chứ, sao cậu lại thành Juliet rồi?" Hàng Tư cười: "Bây giờ Niên Thị cũng nổi tiếng lắm rồi, chắc phải bỏ xa nhà họ Phương cậu tới mấy con phố ấy chứ?"

"Không chỉ vậy." Phương Sênh thành thật: "Không phải chỉ là khoảng cách của mấy con phố, phải là mây trời và bùn đất mới đúng."

Người ta là mây.

"Nghĩ cũng thông suốt đấy." Hàng Tư cười: "Vẫn dũng cảm tiến lên chứ?"

"Có gì không dám? Cá nhân mình không có suy nghĩ môn đăng hộ đối, hợp thì yêu, không hợp thì dứt. Nếu người nhà can thiệp thì cũng phải xem người trong cuộc thấy thế nào. Anh ấy chấp nhận bỏ mình, thì chứng tỏ mình không quá quan trọng, thế tức là mắt nhìn người của anh ấy có vấn đề, liên quan gì tới mình?" Phương Sênh đáp giòn tan...