Do tình hình đặc thù quanh khu vực nhà gỗ, cộng thêm tuyết và sương mù dày đặc, muốn xác định thời gian cụ thể qua sắc trời có phần khó khăn, họ chỉ có thể dựa vào thời gian lúc vào rừng để đưa ra phán đoán tương đối.
Đồ ăn chuẩn bị trên xe không quá nhiều, vài hộp mỳ tôm và mấy cái xúc xích lúc trước mua từ chỗ người dân, thêm chút đồ ăn vặt. May mắn là đủ nước, trong cốp sau có một thùng.
Lục Nam Thâm suy nghĩ việc ra ngoài kiếm gì ăn.
Nghe xong, Phương Sênh kinh ngạc, bên ngoài chỉ thấy băng và tuyết, có gì ăn được đây? Ai ngờ Hàng Tư mỉm cười: "Có lẽ sẽ bắt được thứ gì đó để ăn."
Nghe xong, hai mắt Niên Bách Tiêu sáng rực lên như hai ngọn đèn: "Săn bắt à?"
Nhìn dáng vẻ phấn khởi ấy của Niên Bách Tiêu, Phương Sênh nghĩ thầm: Anh tưởng săn bắt đơn giản đấy à?
Lục Nam Thâm mặc kệ sự hân hoan vui mừng ấy của Niên Bách Tiêu, anh quay đầu nhìn về phía Hàng Tư: "Em cũng cảm nhận được rồi à?"
Hàng Tư gật đầu: "Tuy cảm giác không quá sắc nét, nhưng dường như có một số loài động vật nhỏ đang chạy qua chạy lại quanh đây."
"Có lẽ còn có cá, tôi nghe thấy tiếng suối chảy." Lục Nam Thâm bổ sung một câu.
Tiếng suối chảy thì Hàng Tư không cảm nhận được, nhưng cô tin vào phán đoán của anh.
Niên Bách Tiêu lên tiếng: "Nghe được âm thanh? Phải chăng là kết giới đã bị phá bỏ?"
Lục Nam Thâm: ...
Nhưng anh vẫn có lòng tốt trả lời một câu: "Tôi chỉ có thể nghe được âm thanh trong kết giới, bên ngoài kết giới thì tôi không nghe thấy."
Niên Bách Tiêu "ồ" lên một tiếng, nói một câu rất tự nhiên: "Vậy chứng tỏ kết giới vẫn chưa được phá bỏ."
Đêm dài mênh mông, nguy hiểm tạm thời được hóa giải, mọi người cũng bắt đầu có tâm trạng nói mấy câu bông đùa. Phương Sênh hỏi Niên Bách Tiêu: "Anh có tin vào tu chân không?"
"Tu chân?" Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ một chút rồi như chợt hiểu ra: "Là loại pháp thuật có thể tu luyện thành tiên ấy hả?"
Câu tổng kết không quá chuẩn xác nhưng nếu xem ý đại khái, qua qua thì cũng không đến nỗi nào. Phương Sênh gật đầu.
Niên Bách Tiêu trả lời: "Đương nhiên là tin. Ở Trung Quốc chẳng phải có rất nhiều người đang tu tiên ư? Hơn nữa tôi có người bạn cũng đang tu tiên, về sau hình như thành công rồi."
Phương Sênh và Hàng Tư ngơ ngác nhìn nhau.
Lục Nam Thâm đang đi quanh tìm kiếm dụng cụ có thể dùng để săn bắt, nghe xong bèn sửng sốt: "Bạn cậu... thành tiên rồi á?"
"Đúng vậy." Phản ứng của Niên Bách Tiêu hết sức tự nhiên, như đang kể một chuyện giản dị thường ngày.
Anh ấy phổ cập cho mọi người chuyện bạn của anh ấy tu tiên, đại khái là các kiểu tu hành, còn luyện được khả năng bay qua tường. Anh ấy nói: "Tôi nghĩ cậu ấy có lẽ còn có pháp khí nữa."
Sau cùng anh ấy cảm thán: "Mỗi tội là quá vất vả, nếu không tôi cũng thử rồi."
Nhìn nét mặt tin tưởng vững chắc của anh ấy, Phương Sênh lại hỏi: "Em còn chưa biết anh về nước được mấy năm rồi đấy."
Niên Bách Tiêu không hiểu vì sao đang chuyện tu tiên cô ấy lại chành sang chủ đề câu chuyện của mình, nhưng vẫn trả lời: "Hai năm nay tôi đều sống ở Trung Quốc, tập trung chính vào chuyện đua xe."
Phương Sênh và Hàng Tư đưa mắt nhìn nhau, ừm, hiểu rồi.
Niên Bách Tiêu không hiểu: "Sao vậy?"
Cả hai lập tức xua tay với anh ấy: "Không có gì, không có gì."
Hai người họ chẳng biết phải giải thích với anh ấy thế nào về việc có thể bay qua mái nhà và tu tiên là hai chuyện khác nhau.
Trong nhà gỗ thật sự có chút đồ.
Lục Nam Thâm lục ra được từ trong chiếc hòm nát ở góc nhà một chiếc nồi sắt, còn có một con dao và một cây cung đã gỉ sắt.
Nồi thật sự nặng, chất liệu rất chắc chắn.
Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu ra ngoài kiếm về một ít đá. Họ quây thành một cái bếp đơn giản, trên núi không thiếu gì củi, chẳng mấy chốc rất nhiều cành cây lớn được gom chặt lại, chất đống bên cạnh bếp.
Cả căn nhà gỗ ấm áp lên trong phút chốc. Nó vốn không to lớn gì, chỉ cần có nguồn nhiệt là đủ rồi.
Mấy người họ lại nhặt thêm về rất nhiều chạc cây, được hơ lửa cho khô rom và ấp áp, dùng để ngồi hay để nằm đều thích hợp.
Chiếc nồi sắt được kê lên chiếc bếp được dựng bởi những viên đá, ngọn lửa li.ếm vào đáy nồi, nước trong nồi chẳng mấy chốc đã sôi lên. Trước tiên họ tráng qua một lượt cho sạch sẽ, dù sao cũng đã để đây quá lâu rồi.
Họ dùng tuyết ở bên ngoài, được đun đi đun lại vài lần là nồi sạch hẳn.
Phương Sênh cảm thán: "Thế này có được coi là chúng ta đang dùng đồ cổ không? Báu vật hiếm có ấy chứ."
Họ mang hết đồ ăn thức uống trong xe vào, Lục Nam Thâm dùng thử cây cung kia. Đừng nghĩ nó đã lâu đời, nhưng có thể sử dụng. Thân cung được làm bằng sắt, dày và nặng. Dây cung có vẻ như được làm từ gân một loài động vật nào đó, dẻo dai và chắc chắn.
Có cung nhưng không có tên.
Nhưng không làm khó được Lục Nam Thâm, thấy trong nhà nhiều chạc cây, anh mượn con dao Hàng Tư hay mang theo bên mình để vót tên.
Thấy vậy, Niên Bách Tiêu bật cười: "Vũ khí tự chế à?"
Hàng Tư quan sát cũng thấy rất tò mò.
Nhưng điều cô tò mò không phải việc Lục Nam Thâm đang tự vót tên, mà là việc anh biết làm điều ấy.
Lục Nam Thâm nói: "Khi tôi còn ở Bắc Âu, tôi đã học từ những người bản địa. Hơn nữa ngày xưa tôi cũng hay theo anh tôi vào rừng chơi, những kỹ năng sinh tồn cơ bản ngoài tự nhiên hoang dã tôi vẫn có đủ."
Hàng Tư cũng có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi, nhưng chưa nguyên thủ đến bước này. Thế nên sau khi quan sát động tác của Lục Nam Thâm, cô cũng bắt chước anh ra vẻ làm. Nhưng nói thế nào nhỉ? Đánh nhau và làm thứ này là hai loại lực khác hẳn nhau, mới vọt được vài cái cô đã không vọt nổi nữa.
Phương Sênh đang thêm củi, Niên Bách Tiêu cũng giúp vót tên, lực của anh ấy cũng khá ổn. Chỉ là chưa vót đến mức thuần thục như Lục Nam Thâm, cũng không vót tỉ mỉ như anh.
Suýt chút nữa thì Hàng Tư vót vào tai, may mà Lục Nam Thâm ngăn lại kịp thời. Anh nắm lấy tay cô, nói khẽ: "Không đủ sức đâu, để tôi."
Anh tủm tỉm cười, có sự cưng chiều và dung túng rõ ràng.
Khi anh rút một nửa thành phầm trong tay cô đi, Hàng Tư bỗng cảm thấy cả bàn tay ấm hẳn lên, là vì được hưởng hơi ấm từ bàn tay anh.
Cô quan sát động tác của Lục Nam Thâm, hình dung bằng ba từ "nhanh, chuẩn, dứt khoát" hoàn toàn không khoa trương. Nhìn mãi nhìn mãi, Hàng Tư chợt nghi hoặc, nếu để nói thì trong số bốn người họ, khỏe nhất là Niên Bách Tiêu, còn Lục Nam Thâm sức trói gà còn không chặt. Thế mà Niên Bách Tiêu còn làm chưa quá chuẩn xác, còn Lục Nam Thâm thì cây nào cây nấy đều vót rất ổn, thật là kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, Lục Nam Thâm đã vót xong mười cây, lấy dây leo quấn quanh đeo nó lên người, đồng thời giắt con dao vào hông. Thấy vậy, Niên Bách Tiêu rục rịch: "Tiểu gia đi cùng cậu."
Nói xong, anh ấy quay đầu lại nhìn Phương Sênh, nét mặt nhất thời có chút ngập ngừng.
Lục Nam Thâm nói: "Cậu ở lại, không thể để hai cô gái ở một mình trong nhà gỗ."
Thật ra ban nãy suy nghĩ này cũng lướt qua đầu Niên Bách Tiêu.
Hàng Tư đứng dậy, vặn vặn cổ tay: "Đi nào, chị đi cùng chú em một chuyến."
"Cô?" Niên Bách Tiêu nhướng mày nhìn cô.
Hàng Tư nhìn thẳng vào mắt anh ấy, hỏi nửa đùa nửa thật: "Đúng, tôi, anh có vấn đề gì?"
"Tuyệt nhiên không có vấn đề gì." Niên Bách Tiêu cười toét miệng: "Có chị Tư đi cùng, Tiểu Nam Thâm nhà chúng ta chắc chắn an toàn rồi."
Suy nghĩ một sút vào mông Niên Bách Tiêu của Lục Nam Thâm vào lúc này đã thành hiện thực, anh giơ chân lên đá: "Đừng có tỏ ra thân mật."
Cũng chẳng biết câu đó anh nhắm vào xưng hô "chị Tư" hay nhắm vào câu "Tiểu Nam Thâm" nữa.
Niên Bách Tiêu đánh mắt liếc anh, cười khẩy, cố tình nói: "Có chị Tư bênh, cậu lại sướng trong lòng chứ gì."
Lục Nam Thâm tảng lờ vẻ mặt gian mạnh đó của anh ấy, quay đầu nhìn Hàng Tư: "Mang dao chưa?"
"Mang rồi." Hàng Tư chạm tay lên eo.
Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, cầm cung lên, thắt chặt giỏ tên bên người, cố tình nói lớn một câu: "Đi thôi, Hàng Hàng."
"Này này này, Lục Nam Thâm, cậu nhờ vả người ta thì phải gọi người ta là chị đi." Niên Bách Tiêu khoanh hai tay trước ngực, hét lên sau lưng anh.
Lục Nam Thâm thẳng thừng nắm lấy tay Hàng Tư, buông một câu không buồn quay đầu lại: "Lo chuyện bao đồng là tối kỵ trong tu tiên đấy."