Hàng Tư đã quanh quẩn xung quanh Khương Dũ nửa ngày rồi.
Nhiệm vụ của cô hôm nay là nhìn chằm chằm vào cây đàn vỹ cầm, kết quả tay Lục Nam Thâm nhẫn tâm kia đến nhạc phổ cũng không cho cô xem. Tuy rằng cô đã từng nghe bản Ode to soul rất nhiều lần, cảm giác cầm nhạc phổ trên tay, đọc nó một lần nữa chắc chắn vẫn rất khác biệt.
Sau khi vừa luyện xong một đoạn ngắn, Khương Dũ ngước mắt lên nhìn Hàng Tư, hỏi cô cảm thấy thế nào. Hàng Tư trông thấy sự thận trọng và dè dặt trong ánh mắt của Khương Dũ. Cô nghĩ bụng Lục Nam Thâm đúng là ranh ma, một Khương Dũ kiêu ngạo như vậy mà bao nhiêu ngông nghênh đã bị Lục Nam Thâm gỡ xuống hết, sao lại thiếu tự tin đến mức này.
Hàng Tư đáp là rất ổn, cực kỳ trôi chảy, hơn nữa còn có dấu ấn cá nhân. Nếu là một người bình thường, nghe những lời nhận xét ấy chắc chắn sẽ rất vui, không ngờ Khương Dũ lại thở dài, "Vẫn chưa đạt tới yêu cầu của cậu ấy."
Hàng Tư bắt đầu lo lắng cho chính mình. Một người chơi nhạc từ nhỏ tới lớn như Khương Dũ còn lo không đạt tới yêu cầu, há chẳng phải cô còn lắm vấn đề hơn? Cô là một người còn chưa được rèn giũa và luyện tập. Khương Dũ đặt cây vĩ sang bên cạnh, day bóp cổ tay rồi nói với cô, "Hay là cô thử cây cello xem? Biết đâu lại mở ra cho cô một thế giới mới."
Hàng Tư quay người, lại nhìn trân trân cây vỹ cầm kia.
Đúng là biết nảy ra mấy suy nghĩ linh tinh.
Nhận điện thoại xong trở vào, Lục Nam Thâm trông thấy Hàng Tư không đứng cũng chẳng ngồi, chỉ ngồi xổm ở một vị trí cách cây vỹ cầm chưa đến một mét, nhìn nó trân trân. Thấy anh, cô lập tức đứng dậy.
Đứng hơi nhanh và mạnh quá.
Lục Nam Thâm sải bước tiến tới đỡ lấy cô.
Khương Dũ cũng ngước lên đúng lúc này bèn nghe thấy Lục Nam Thâm buông một câu, "Kéo sai một âm."
Khương Dũ thở dài, quyết định dừng luyện, kháng nghị, "Hai người cứ liên tục 'rắc cơm chó', có để tôi tập trung tinh thần luyện tập không? Thôi, tôi ra ngoài hóng gió chút."
Trong phòng đàn chỉ còn lại Hàng Tư và Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm cúi đầu hỏi cô, "Chân còn tê không?"
Chân của Hàng Tư thì không tê nữa, nhưng tổng thể vẫn đang uể oải và mệt mỏi. Cô cảm thấy bàn tay người đàn ông trên eo rất ấm áp, chẳng phải mình mặc quần áo rất dày sao, sao vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh nhỉ?
"Em cũng giỏi ngồi xổm quá, ngồi kia không được à?" Cứ nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của cô là Lục Nam Thâm lại muốn cười.
Hàng Tư lập tức giữ lấy cánh tay anh, nét mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến thế, "Lục Nam Thâm, tôi nghĩ là mình có thể thử."
"Hm?"
"Thử kéo vỹ cầm một chút." Hàng Tư nhìn anh, ánh mắt đầy khao khát, "Anh xem, tôi đứng gần đến như vậy vẫn không có vấn đề gì, hơn nữa tôi cứ nhìn nó nãy giờ, thật ra đã không còn phản ứng gì nữa rồi."
Lục Nam Thâm nói, "Bây giờ chưa có phản ứng không đồng nghĩa với việc có thể chạm vào đàn."
"Tôi có thể thật mà, đâu thể cứ nhìn nó mãi như vậy?" Hàng Tư siết chặt cánh tay anh, van vỉ.
Tay cô cũng không yếu chút nào, Lục Nam Thâm cúi đầu xuống nhìn.
Bấy giờ Hàng Tư mới chợt nhận ra, lập tức buông tay. Lục Nam Thâm kéo tay áo lên, đã xuất hiện mấy vết đỏ rồi...
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nôn nóng quá." Cô vội vàng xoa tay cho anh, "Tại tôi không muốn lãng phí thời gian."
Lục Nam Thâm đưa cánh tay ra cho cô xoa, rồi nói, "Em phải hiểu, trên con đường giải mẫn cảm, từng giây từng phút đều không phải là lãng phí."
"Vậy tôi hỏi anh, trong số tất cả những người đã vào dàn nhạc, có phải tiến độ của tôi là chậm nhất không?"
Lục Nam Thâm cũng không giấu cô, để cô nhìn rõ được sự thật, "Phải, những người khác tiến triển khá ổn."
Hàng Tư thở dài.
Cô quay đầu nhìn đàn, nhìn một lát lại quay đầu nhìn Lục Nam Thâm, "Thử đơn giản một chút được không? Nếu tình hình không ổn, chúng ta sẽ điều chỉnh, thế nào?"
Lục Nam Thâm nhìn Hàng Tư. Sự khao khát ánh lên quá rõ ràng trong đôi mắt cô, rực rỡ tươi sáng, như được bao trùm bởi một lớp ánh sáng lấp lánh. Lục Nam Thâm đang nghĩ, ngày xưa anh hai sao có thể đành lòng rút dao chém một cách dứt khoát vậy? Nếu ở trước mặt là người con gái mình yêu, làm sao có thể đành lòng chứ?
Anh thở dài, suy nghĩ một chút, "Vậy em thử đi."
Hàng Tư mỉm cười, đi tới trước cây đàn vỹ cầm. Vừa đưa tay ra, cổ tay cô đã được Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nắm lấy, "Chỉ cần cảm thấy không thoải mái là phải buông ra."
Cô khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng thì lại nghĩ, gì thì gì cô cũng phải cầm được cây đàn này lên, và sẽ phải kéo Ode to soul bằng bất cứ giá nào.
Hàng Tư cuộn chặt tay lại, hít một hơi thật sâu rồi mới buông ngón tay ra, từ từ chạm vào nó.
Khi ngón tay vừa chạm vào dây đàn, một cảm giác khác lạ chợt lướt qua trong lòng Hàng Tư, không thể hình dung nó tốt hay tệ. Sau đó cô từ từ ngẫm, cảm thấy chắc có lẽ đó là cảm giác thân quen đã lâu rồi không được cảm nhận.
Nhưng cảm giác thân quen này lại xen lẫn một thứ tình cảm rất sắc nhọn, như một mũi kim cứ đâm từng cái từng cái xuống da thịt. Nhoi nhói đau nhưng vẫn chịu được.
Suốt cả quá trình, Lục Nam Thâm không rời mắt khỏi cô. Một người ương ngạnh như cô, anh hiểu rõ, cho dù thật sự có phản ứng gì, cô cũng sẽ gắng chịu cho tới khi nó lên đến đỉnh điểm. Anh không chỉ quan sát biểu cảm của cô mà còn theo dõi cả nhịp tim và hơi thở.
Cuối cùng, khi cô cầm được cây đàn vỹ cầm lên tay, đôi mắt ấy xuất hiện thêm nhiều niềm vui. Giọng cô run rẩy, "Anh xem... Tôi... Tôi bảo là cầm lên không thành vấn đề mà."
Nhưng Lục Nam Thâm lại không hưng phấn như vậy, anh nói nhỏ, "Hàng Hàng, đặt xuống đi."
Nhịp tim và hơi thở của cô đang tiến dần về phía mất kiểm soát, cô đang nhầm tưởng đó là biểu hiện của sự kích động. Rất giống, nhưng một khi cảm xúc mất kiểm soát sẽ dẫn tới những phản ứng mẫn cảm dữ dội.
Hàng Tư chưa hiểu lời cảnh cáo của Lục Nam Thâm, bèn hất hàm về phía anh, "Anh xem, tôi cầm ổn lắm mà, thật sự không hề có..."
Còn chưa kịp nói hết câu, móng tay của cô đã vô tình chạm vào dây đàn, dây đàn rung lên, bật ra một âm thanh khe khẽ. Nhưng dù có khẽ đến mấy thì cũng khó mà át đi được, nó trở nên rõ mồn một giữa một căn phòng im phăng phắc.
Trái tim Lục Nam Thâm như đập lỡ nhịp.
Anh chợt thấy Hàng Tư đứng sững tại chỗ, như bị ai đó điểm huyệt vậy.
"Hàng Hàng!" Lục Nam Thâm thảng thốt, ngay sau đó bèn đỡ lấy cơ thể đang ngã thẳng về phía sau của cô.
***
Hôm nay Phương Sênh không bám dính lấy Hàng Tư, hiếm có dịp được nghỉ ngơi, khi Hàng Tư đi luyện tập, thì Phương Sênh đã tự lên kế hoạch xong xuôi cho mình, chí ít cũng phải đi dạo phố, mua sắm.
Kết quả kế hoạch tan tành vì bị Niên Bách Tiêu chặn giữa đường, bắt cóc.
Nguyên nhân là thế này, Phương Sênh thề rằng mình chỉ vừa bước ra khỏi cổng trường, nói với đàn anh tới câu thứ năm, Niên Bách Tiêu bèn lái xe lao vút tới. Chiếc xe dừng ngay phía trước cô, anh xuống xe, đi về phía cô. Phương Sênh biết hôm nay anh sẽ phải tới trung tâm huấn luyện, còn tưởng anh quên đồ gì, đang định mở lời hỏi han thì đã bị anh vác lên.
Lúc ấy, Phương Sênh sợ đến ngây cả người, quên cả phản ứng lại, chưa kể đến anh chàng kia, từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi rất nhanh, chỉ tay vào Niên Bách Tiêu, "Cậu cậu cậu... Cướp người à!"
"Im miệng, liên quan gì tới cậu!" Niên Bách Tiêu quay đầu gào toáng lên.
Phương Sênh được vác lên xe trong tình cảnh đó, giương mắt nhìn Niên Bách Tiêu lên xe, sau đó còn cài dây an toàn cho cô. Động tác này khá giống một "tổng tài" trong ngôn tình, nhưng mà! Có ai mang người ta lên xe như vậy không? Bây giờ chỉ hơi cử động cơ thể thôi cô cũng cảm thấy đau tức ngực.
Vai anh thật sự rắn như đá.
Cô vô thức muốn đưa tay lên xoa ngực, nhưng mới đưa lên được nửa chừng lại cảm thấy không ổn. Niên Bách Tiêu thấy bàn tay cô lơ lửng giữa không trung bèn hỏi, "Sao vậy?"
Phương Sênh buông tay, bực dọc đáp, "Còn có thể làm sao? Anh làm em đau rồi đấy!"
Ban nãy đáng ra phải làm một cú vật ngược lại, nhưng... cũng không biết bây giờ còn thực hiện được không. Niên Bách Tiêu thiếu tinh ý, phản ứng đầu tiên là hỏi cô, "Đau chỗ nào? Để anh xoa cho em?" Nói rồi, anh định đưa tay tới.
Phương Sênh đỏ mặt, đập tay của anh ra, một cái đánh tay rất vang. Khi lên tiếng, giọng cô tệ vô cùng, "Niên Bách Tiêu, anh định giở trò lưu manh à?"
Thật ra cô hiểu anh không có ý đó, nhìn phản ứng của anh thì anh chưa hề nghĩ về phương diện đó, nhưng anh đòi xoa cũng đâu thể để anh xoa được.
Niên Bách Tiêu ngẩn ra, sau khi sực tỉnh lại mới nói, "Em bảo đau mà? Để anh giúp em..." Nói được nửa chừng, anh như hiểu ra điều gì, vì anh chợt nhớ tới sự mềm mại trên vai ban nãy.
Rất mềm mại.
Lúc trước mải khiêng cô nên không ngẫm kỹ, giờ thì anh hiểu đã làm đau chỗ nào của người ta rồi. Anh vô tình liếc qua ngực đối phương một cái, chỉ một cái liếc đã khiến miệng lưỡi Niên Bách Tiêu khô khốc.
Thấy vậy, Phương Sênh càng đỏ rần mặt, sốt sắng, "Niên Bách Tiêu! Mắt anh nhìn đi đâu đấy?"
"Anh... Anh không..." Niên Bách Tiêu nhất thời lắp bắp, tai cũng đỏ hồng, giải thích, "Ban nãy anh định xem xem có bị đè..."
Nói xong, anh thật muốn tự tát mình một cái.
Quả nhiên, mặt Phương Sênh biến sắc, không nói đến chuyện nó đang đỏ lựng lên mà tổng thể tâm trạng của cô chỉ còn bực tức, cô chỉ tay vào anh, "Niên Bách Tiêu! Đồ của em không phải đồ giả đâu!"
Tức đến độ ăn nói hàm hồ rồi.
Thấy cô đã tức giận, lý trí của Niên Bách Tiêu nhất thời bay biến, càng muốn biểu đạt rõ ràng thì càng nói sai. "Anh... Anh biết của em không giả, anh không hề nói nó giả, ý của anh là..."
"Anh... Làm sao anh biết nó thật hay giả?" Phương Sênh sắp tức chết vì anh rồi, "Anh còn có kinh nghiệm về vụ này cơ à? Chạm vai một cái là biết đồ của con gái là thật hay giả?"
Một hồi chuông cảnh báo rung ầm lên trong đầu Niên Bách Tiêu, có một giọng nói trong lòng không ngừng cảnh cáo anh, nhịn đi, đừng nói nữa! Nhưng cái miệng cứ như vượt ngoài tầm kiểm soát, anh lại muốn giải thích, "Không phải anh có kinh nghiệm, là bạn của anh, nói rằng đồ thật sẽ mềm mại."
Phương Sênh sững người, bàng hoàng nhìn anh.
Lúc này, Niên Bách Tiêu chợt nhận ra mình đã nói gì, sầu não vô cùng, nhưng lời đã nói ra khó mà thu lại, đành bấm bụng nói tiếp, "Anh... chỉ đơn thuần rất sợ đã làm em đau."
Phương Sênh mím môi, "Người bạn nói với anh mấy câu đó là ai? Lục Nam Thâm à?"
"Không phải không phải, đám bạn nước ngoài thôi." Niên Bách Tiêu khẩn trương đá Lục Nam Thâm ra khỏi diện tình nghi, rồi lại nói, "Thật ra sau này anh cũng không giao du với tên đó nữa, cậu ta kết giao bừa bãi, anh không thích."
Phương Sênh bĩu môi, còn biết giữ mình trong sạch đấy.
"Đang yên đang lành anh khiêng em lên xe làm gì?"
Niên Bách Tiêu nói, "Anh thấy thằng oắt kia lại bám lấy em, nên định đưa em đi luôn."
"Đi đâu?"
Niên Bách Tiêu ngẫm nghĩ, "Củ Lạc, em theo anh đi huấn luyện đi, thú vị lắm."
Phương Sênh ngỡ ngàng, "Anh huấn luyện, em tới làm gì?"
"Thì đứng xem thôi, anh cũng có thể dạy em đua em." Đôi mắt Niên Bách Tiêu sáng lấp lánh như chứa cả ngàn vì tinh tú.
Phương Sênh khó nhọc nuốt nước bọt, "Học đua xe thì..."
Miễn đi, cùng lắm cô chỉ thích xem.
Nhưng Niên Bách Tiêu lại hiểu nhầm ý của cô, vỗ mạnh tay lên vai cô, "Em yên tâm, anh dạy bài bản lắm."