Tứ Trùng Miên

Chương 264: Cứ đợi ở đây



Người ta nói đỡ gì cũng không đỡ được những lời nịnh nọt ngọt ngào.

Những lời nói này của Hàng Tư trong phút chốc như nói vào tận tâm can của Thẩm Phục, ông dương dương tự đắc, "Cũng đúng. Nhưng mà, cô bé à, giữa tôi và Lục Nam Thâm là quan hệ cậu ta cầu cạnh tôi, tôi cũng không phải người kết giao bạn bè tùy tiện đâu."

"Nhìn ra rồi, chỉ nhìn thôi đã thấy ông cực kỳ trí tuệ." Hàng Tư tiếp tục nịnh bợ.

Thẩm Phục cực kỳ hài lòng đối với Hàng Tư, chỉ tay vào cô, cười nói, "Phải tinh mắt mới nhận ra người tài."

Cứ như thế hỏi qua đáp lại, Thẩm Phục và bọn họ đã ít nhiều kéo gần được mối quan hệ. Khi hỏi về chuyện manh mối, Thẩm Phục bày tỏ ông từng hứa với Lục Nam Thâm sẽ giúp anh tìm ra manh mối của hung thủ. Dạo trước, Lục Nam Thâm có đứa cho ông một số thông tin, gần đây lại đưa thêm một ít.

"Về cơ bản có thể xác định một số nhân vật mục tiêu, nên tôi mới khẩn trương tới tìm cậu ta đây." Thẩm Phục tràn trề tự tin.

Cả ba đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Phục nhướng mày, gõ tay lên bàn, "Chuyện gì thế này? Sao Lục Nam Thâm còn chưa về? Chuyện quan trọng như vậy mà cậu ta không có mặt ư? Còn không về là tôi đi đấy."

"Đừng đi, đừng đi." Ánh mắt nhìn Thẩm Phục của Niên Bách Tiêu vẫn tràn đầy hiếu kỳ và phấn khích. Anh rướn hơn nửa người về phía trước, giữ chặt lấy cánh tay của Thẩm Phục.

Ha, cánh tay bên trong áo khoác cũng cơ bắp đấy chứ.

Thẩm Phục giật thót mình vì động tác này của anh ấy, nhướng mày, "Cậu nói chuyện thì cứ nói chuyện, lôi kéo tôi làm gì? Còn nữa, tôi cảm thấy ánh mắt cậu rất kỳ lạ đấy!"

"Chủ yếu là tôi cảm thấy..." Niên Bách Tiêu cũng là một người nhanh trí, "Giáo sư Thẩm rất đẹp trai."

Thẩm Phục ngẩn ra, rồi nói ngay, "Đây là sự thật, không cần cậu nói với tôi."

Hàng Tư và Phương Sênh không nhịn được, muốn cười.

Niên Bách Tiêu bắt đầu phát huy khả năng của một người hướng ngoại, đứng dậy đi tới bên cạnh Thẩm Phục và ngồi xuống, "Giáo sư Thẩm, con người tôi ấy mà, bình thường sùng bái nhất là những người có học vấn cao, thế nên tôi có thể chụp chung với ông kiểu ảnh không?"

Việc này có gì khó đâu?

Thẩm Phục gật đầu.

Niên Bách Tiêu vội vàng ra hiệu cho Phương Sênh và Hàng Tư, "Hộ anh."

Cả hai lập tức hiểu ngay, không nói không rằng rút di động ra, rồi mở ứng dụng chụp ảnh. Niên Bách Tiêu ngang nhiên khoác tay lên vai Thẩm Phục. Tuy tính tình của Thẩm Phục quái gở nhưng đối mặt với yêu cầu chụp ảnh của "fan hâm mộ", ông vẫn cố gắng phục vụ hết sức mình. Ông nhìn vào camera, giơ tay chữ V, nở một nụ cười rạng rỡ.

Màn chụp chung nhanh chóng kết thúc, nhưng Niên Bách Tiêu chưa định để ông đi. Anh ấy vẫn giữ rịt cánh tay của Thẩm Phục và nói, "Giáo sư Thẩm, ông xem, đằng nào ông cũng tới đây rồi, đâu thể ra về mà không để lại gì chứ? Ông có thể giao những manh mối về hung thủ cho chúng tôi, chúng tôi giúp ông chuyển lại cho Lục Nam Thâm, thế nào?"

Thẩm Phục liên tục xua tay, "Không được, không được."

Niên Bách Tiêu nói, "Sao lại không được? Ông là bạn của Lục Nam Thâm, chúng tôi cũng là bạn của Lục Nam Thâm, vậy thì ông và chúng tôi cũng là bạn rồi, ông giao đồ cho bạn có gì sao chứ?"

Phương Sênh cảm thán, một vòng tròn kín hoàn hảo.

Thẩm Phục nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được cách thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cười ha ha hai tiếng, "Bạn cũng phân thân sơ, tôi không thân thiết với mấy người."

Hừ... Ông già này khó lừa quá nhỉ.

"Cô ấy..." Niên Bách Tiêu lại nghĩ ra cách, giơ tay chỉ vào Hàng Tư, "là bạn gái của Lục Nam Thâm, chắc phải có tư cách chứ?"

Hàng Tư đánh mắt nhìn Lục Nam Thâm, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng trái tim thì đã va vào lồng ng.ực đến đau nhức.

Thẩm Phục cực kỳ bất ngờ, ông nhìn thẳng vào Hàng Tư, quan sát một lúc lâu, "Bạn gái của Lục Nam Thâm? Thật hay giả vậy?"

Hàng Tư hơi câm nín, tuy rằng về chuyện này cô vẫn còn đang nửa đẩy nửa giữ, nhưng nghe Thẩm Phục hỏi xong, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Sao? Chẳng lẽ cô không xứng với Lục Nam Thâm?

Hơn nữa, ông muốn chết phải không? Ánh mắt gì vậy?

Cô lên tiếng, "Chuyện này có gì mà thật với giả?"

Thẩm Phục bĩu môi, "Cô bé, tuy rằng tôi cảm thấy cô rất biết cách nói chuyện nhưng tôi lại không cho rằng Lục Nam Thâm sẽ hẹn hò với cô."

Niên Bách Tiêu ở bên cạnh nghe được câu này, cảm giác mồ hôi lạnh từ trên trán ròng ròng chảy xuống.

Sắc mặt Hàng Tư không tốt lắm, cô nhìn về phía Thẩm Phục, "Câu này của ông là có ý gì?"

Thẩm Phục đang định lên tiếng thì Niên Bách Tiêu đã vội cướp lời, "Giáo sư Thẩm, đây là chuyện riêng của Lục Nam Thâm, không ai trong chúng ta có quyền đánh giá cả."

Anh ấy tự nhận thấy khả năng giao tiếp của mình đang tốt lên trông thấy.

Thật ra anh ấy chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chủ đề này, không muốn Thẩm Phục cứ lằng nhằng mãi. "Tôi không có tư cách ư? Nực cười, Lục Nam Thâm là người thế nào tôi hiểu quá rõ, còn nói là tôi không có tư cách?"

Sau đó ông lại hướng ánh mắt về phía Hàng Tư.

Niên Bách Tiêu thấy thế, biết rõ là thất bại.

Anh ấy nghe thấy Thẩm Phục nói, "Lục Nam Thâm là người thế nào? Là người tròng mắt mọc trên đầu, cậu ta sẽ không bao giờ để ý tới những cô gái bình thường. Số con gái theo đuổi cậu ta có hàng tá, có bao nhiêu cô còn là tiểu thư con nhà danh giá? Cô ấy mà, đúng là xinh đẹp, nhưng việc này không quan trọng, quan trọng là cô có môn đăng hộ đối với cậu ta không?"

Hàng Tư mím chặt môi, khi nhìn trân trân Thẩm Phục, mắt cô như bốc lửa.

Có một khoảnh khắc, cô rất muốn lao tới tát ông một cái, ông là ai chứ!

Phương Sênh nghe được câu ấy cũng cực kỳ khó chịu, "Lục Nam Thâm..."

Hàng Tư huých nhẹ vào cô ấy ở dưới gầm bàn.

Phương Sênh đành phải nuốt những lời muốn nói xuống.

Thẩm Phục nhướng mày, "Muốn nói cái gì?"

"Lục Nam Thâm sẽ không mang tư tưởng phong kiến đó đâu, hơn nữa Hàng Tư đã gặp mặt anh chị cả của anh ấy rồi." Phương Sênh không chút khách sáo, nghĩ một chút rồi bổ sung, "Mà còn rất hợp nhau nữa!"

Thẩm Phục "ồ" lên một tiếng, cười khà khà, "Chuyện hôn sự của Lục Nam Thâm, anh chị cả của cậu ta đâu có quyết định được, nên gặp họ cũng vô ích. Nghĩ lại lúc trước khi Lục Đông Thâm quyết định đến với Tưởng Ly là sẽ phải đưa cô ấy về Lục Môn, vì sao? Vì đó là một lời tuyên bố, có người trong lòng là phải thông báo tới toàn bộ Lục Môn, chứ không thể chơi cái trò lén lén lút lút. Đây là quy tắc dành cho con cái Lục Môn. Lục Nam Thâm là cậu út được Lục Môn cưng chiều nhất, liệu có thoát được quy định này không?"

Hàng Tư vô thức cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, móng tay găm vào lòng bàn tay đến đau nhói. Rất lâu sau, cô cất giọng lạnh lùng, "Đây là chuyện giữa tôi và Lục Nam Thâm, liên quan gì tới ông? Liên quan gì tới Lục Môn?"

Qua lúc vừa rồi, Phương Sênh đã kìm cơn giận xuống, cô ấy sát lại phía Hàng Tư, dặn nhỏ, "Đừng tức giận với ông ta."

Hàng Tư cũng không tiếp tục tranh cãi chuyện này với Thẩm Phục nữa, cô lạnh lùng nói, "Nếu ông đã biết về tình hình của Lục Nam Thâm thì nên hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy. Vì vậy những lời ông nói hôm nay chẳng qua là cố tình muốn chia uyên rẽ thúy. Giáo sư Thẩm, ông hà tất phải làm vậy?"

Thẩm Phục nghe thấy vậy, bật cười, "Cô rất thông minh, nhưng tôi cũng không phải người muốn ép chết uyên ương, tôi chỉ muốn khuyên cô nhìn thẳng vào sự thật, đừng để vớt nước bằng giỏ trúc, cuối cùng lại công toi, há chẳng phải chỉ lãng phí thời gian của cô sao?"

"Đó là chuyện của tôi, không phiền giáo sư Thẩm phải lo lắng." Hàng Tư không hề thân thiện, "Ông hiểu quá rõ, ông đang ở đây thì anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện, thế nên cứ để đồ ở lại đây đi. Lỡ như ông mang đi rồi, chắc ông cũng không biết phải nói sao với Lục Nam Thâm."

Thẩm Phục quan sát Hàng Tư, chép miệng hai tiếng, "Cô nhóc này mồm mép cũng kinh ra phết."

Ông ta cười khẩy, "Tôi và Lục Nam Thâm có cách gặp mặt riêng của chúng tôi."

"Vậy thì ông cứ đợi đi." Hàng Tư không hề chiều ông, đứng lên, "Niên Bách Tiêu, Phương Sênh, chúng ta đi, ai cần làm gì cứ làm việc ấy."

Phương Sênh chắc chắn sẽ nghe theo lời hiệu triệu, lập tức đứng dậy. Niên Bách Tiêu thì nghĩ một chút, nói như thật, "Tôi nghĩ vẫn nên giải quyết cho xong chuyện này đi, sắp đến bữa tối rồi, chúng ta sẽ lại phải lo bữa tối cho ông ta."

Thẩm Phục nghe thấy có bữa tối để ăn, mắt bỗng sáng rực lên.

Nhưng Hàng Tư lại tàn nhẫn chém đứt mọi mong đợi trong lòng ông ta. "Lo gì mà lo? Người ta có coi chúng ta là bạn đâu nhỉ?"

Niên Bách Tiêu bàng hoàng ngộ ra, "Cũng phải."

Thấy ba người họ định đi, Thẩm Phục lập tức đứng dậy giữ Hàng Tư lại, "Đừng đi."

Hàng Tư cúi xuống nhìn một cái.

Thẩm Phục liền thở dài, "Mà thôi, thôi đi!" Sau đó ông lại nhìn về phía Hàng Tư, "Đừng tưởng tôi không biết cô cậu đang dùng kế khích tướng, giờ này còn ăn uống gì?"

"Thì sao?" Hàng Tư lạnh nhạt hỏi.

Thẩm Phục ngồi lại xuống ghế, tư thế trở nên nhàn nhã, "Tôi không ăn bữa tối của mấy người, tôi cũng có thể đưa manh mối cho mấy người..."

"Cứ nói nhưng luôn đi." Hàng Tư buông một câu.

Thẩm Phục nhíu mày lườm cô, "Tính tình cô như vậy cũng không ổn chút nào, mấy cô gái hay vây xung quanh Lục Nam Thâm dịu dàng lắm."

"Nhưng cũng đâu thấy anh ấy hẹn hò với mấy người dịu dàng như nước ấy đâu!" Phương Sênh cãi lại một câu.

Thẩm Phục phì cười, nhưng khi lên mở lời đã không phải nói về chuyện này nữa. "Lục Nam Thâm đã ăn của tôi rất nhiều xiên, còn không trả tiền. Nếu mấy người đều là bạn của cậu ta thì phải trả tiền cho cậu ta trước."

Lời này vừa buông ra, cả ba đều sửng sốt.

Lát sau, Niên Bách Tiêu lên tiếng, "Ăn... xiên? Xiên gì cơ?"

Thẩm Phục lườm xéo anh ấy, "Thì quán xiên ở trước cổng trường ấy, tôi mở."

Lát sau, ông cũng kể lại đầu đuôi tình trạng đến ăn xiên của Lục Nam Thâm, rồi đưa ra một con số.

Niên Bách Tiêu vừa nhìn thấy con số ấy, "Ông là hổ ngoác miệng ăn đấy à? Xiên đâu có nhiều tiền đến vậy?"

"Cậu mặc kệ tôi là hổ hay là sư tử? Cậu ta quấy phá việc kinh doanh của tôi, luôn miệng nói sẽ chịu trách nhiệm mọi tổn thất ở quán tối hôm đó, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy thực hiện lời hứa. Tôi mặc kệ, tôi không gặp được cậu ta, tôi sẽ đòi mấy người!" Thẩm Phục không định tay trắng trở về.

Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới nhớ ra. Ồ, hóa ra phải là "sư tử há miệng rộng". Anh ấy chỉ nhớ đó là một loài động vật họ nhà mèo nào đó.

"Cậu tên Niên Bách Tiêu đúng không?" Thẩm Phục lại bắt đầu điểm danh.

Thấy vậy, chuông cảnh giác vang vọng trong lòng Niên Bách Tiêu, "Gì vậy?"

Thẩm Phục chỉ vào anh ấy, "Chính Lục Nam Thâm đã nói, cậu có tiền."

Niên Bách Tiêu thật muốn chửi thề.

Nhưng thấy Hàng Tư và Phương Sênh đều đồng loạt nhìn về phía mình, anh ấy bèn hắng giọng, bực bội nói, "Được, tôi trả cho cậu ta!"

Ăn xiên!

Gặp mặt thì nói chuyện thôi, ăn đồ của người ta làm gì chứ? Thèm dữ vậy sao?

Thẩm Phục cầm được một khoản tiền, bèn sung sướng rời đi. Trước khi đi, ông đưa cho họ một chiếc USB và nói, "Giao tận tay Lục Nam Thâm, mấy người, không được xem trộm."

Cả ba đều ôm một bụng tức.

Phương Sênh ngồi xuống đó, sống lưng thẳng tuột, mặt đơ ra. Phương Sênh khuyên nhủ, "Thế nên đúng là rất tức giận. Ông ta nói rất khó nghe, nhưng tình hình trước mắt rất đặc biệt đúng không? Lục Nam Thâm chắc chắn cũng không biết chuyện này."

Niên Bách Tiêu cũng khuyên nhủ, "Đúng, em nhìn anh đi, còn mất cả một mớ tiền."

Phương Sênh câm nín nhìn anh ấy.

Niên Bách Tiêu không hiểu, mình nói sai à?

Khương Dũ ra ngoài rót nước, bèn tò mò hỏi một câu, "Ông già đó đi rồi sao? Đúng là một người kỳ lạ đấy."

Thấy ba người họ không lên tiếng, anh ta hỏi Hàng Tư, "Không đi luyện sao?"

"Không đi." Hàng Tư nói rành mạch từng câu từng chữ, "Tôi đợi Lục Nam Thâm trở về, tôi sẽ ngồi mãi ở đây."