Nhưng chính Hàng Tư cũng thảng thốt, ngập ngừng hỏi, "Anh vừa... ngủ gật ư?"
Lục Nam Thâm gật đầu, hơn nữa còn gặp một giấc mơ. Anh đã quên mất trong giấc mơ có gì rồi, chỉ nhớ mình cứ đi mải miết, đi không ngừng, đi tới một nơi trông có vẻ rất tăm tối.
Cho tới khi bàn tay của anh bị một bàn tay khác giữ lại. Anh quay đầu lại nhìn, là Hàng Tư. Hàng Tư nói với anh: Đừng đi nữa, đừng tiến về phía trước nữa.
Lục Nam Thâm nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, rồi lại nhìn về nơi tăm tối kia. Có một khoảnh khắc anh rất tò mò về nơi ấy, rất muốn biết có thứ gì ẩn nấp trong bóng tối hay không. Hàng Tư siết chặt tay anh, nói nhẹ nhàng: Lục Nam Thâm, anh đi theo tôi, đi theo tôi, đừng quay đầu lại nhìn nữa.
Cứ như vậy, Lục Nam Thâm vừa mở mắt ra là nhìn thấy Hàng Tư, ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc, anh cứ ngỡ mình chưa tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng nếu đây không phải là mơ, vì sao khi cô bước vào anh không hề nghe thấy?
Thấy vẻ mặt anh vẫn đầy nghi hoặc, Hàng Tư cũng khó hiểu vô cùng. Cô kéo một chiếc ghế ở bên cạnh tới gần, ngồi xuống quan sát anh, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Ở trước mặt Hàng Tư, Lục Nam Thâm cũng không cần đề phòng gì cả, anh bước ra khỏi những cảm xúc trong mơ, hoàn toàn thả lỏng cơ thể. "Chỉ là đã nằm mơ thôi."
Không ngờ, Hàng Tư vẫn nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ, Lục Nam Thâm bị cô nhìn như vậy càng không hiểu chuyện gì. Hàng Tư nói, "Tôi chỉ vừa ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, trước sau chưa tới mười phút mà anh đã ngủ rồi, lại còn nằm mơ?"
Cô vừa dứt lời, Lục Nam Thâm rõ ràng đã bàng hoàng.
Hàng Tư quan sát trọn vẹn toàn bộ những phản ứng của anh, mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng. "Chuyện ban nãy... không phải anh đã quên rồi đấy chứ?"
Sắc mặt Lục Nam Thâm lộ ra vài phần căng thẳng, Hàng Tư nắm bắt được, lòng đã sáng tỏ như gương, xem ra anh không nhớ thật. Khi suy nghĩ chắc chắn này vừa lóe lên trong đầu, cô chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh ngoằn ngoèo chạy dọc sống lưng.
"Trong máy tính của anh có demo, ban nãy tôi vừa gửi cho anh."
Lục Nam Thâm đổ người lên nhìn máy tính, trong đó đích thực có file tài liệu chứa demo. Anh nhìn chằm chằm lên màn hình, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Hơi thở của Hàng Tư mỗi lúc một dồn dập hơn, cô nhìn chăm chăm góc nghiêng của Lục Nam Thâm, cảm xúc trở nên bất ổn.
Ở khoảng cách gần như thế này, Lục Nam Thâm nghe rõ được tiếng thở bất an, gấp gáp của cô, thậm chí là cả tiếng trái tim cô, từng nhịp từng nhịp đập rất dữ. Thật ra anh cũng căng thẳng, nhưng chỉ đang cố gắng đè nén con sóng lòng dữ dội ấy xuống. Anh dịch chuyển máy tính qua một bên, quay người qua nhìn Hàng Tư, cất giọng nghiêm túc: "Cũng có nghĩa là, ban nãy tôi đang nói chuyện với em, đúng không?"
"Phải." Bàn tay đặt bên cạnh của Hàng Tư bỗng siết chặt lại, "Nhưng nhìn phản ứng này của anh, ban nãy không phải là anh."
"Không phải Kiều Uyên?"
"Không phải."
"Cũng không phải Trần Lẫm hay Thẩm Phục?"
"Nếu là họ, kiểu gì tôi cũng nhận ra được." Hàng Tư nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Người vừa rồi nói chuyện với tôi cực kỳ giống một con người khác của anh... Nên nói là, cực kỳ giống một Lục Nam Thâm khác."
Cô nhấn mạnh vào trọng điểm.
Lục Nam Thâm hiểu ý nghĩa câu nói này của cô, nếu nói là một con người khác của anh thì chưa chuẩn. Kiều Uyên là một con người khác của anh, Trần Lẫm hay Thẩm Phục cũng tương tự.
Nhưng một Lục Nam Thâm khác thì ý tứ lại hoàn toàn sâu xa hơn hẳn. Giống y hệt như anh, thậm chí có thể qua mắt được Hàng Tư, có thể khiến Hàng Tư nghĩ người ban nãy chính là anh của lúc này.
Sau khi miêu tả xong, Hàng Tư ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi, "Lục Nam Thâm, bây giờ là anh đấy chứ?"
Lục Nam Thâm nhận ra được một nỗi sợ hãi đang được cố gắng đè nén từ trong đôi mắt của cô, nhất thời cảm thấy chua xót vô cùng, anh nói: "Là tôi, Hàng Hàng, tôi là Lục Nam Thâm."
"Vậy người ban nãy, hắn ta là ai?"
***
"Có khi nào cậu chỉ mất trí nhớ tạm thời?"
Sau khi Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cùng trở về biệt thự, chuyện của Lục Nam Thâm được đặt lên hàng đầu. Nghe xong lời tường thuật của Hàng Tư, cả hai đều rất ngỡ ngàng, sau cùng, Niên Bách Tiêu đưa ra một giả thuyết táo bạo.
Phương Sênh cũng phản bác quan điểm của Niên Bách Tiêu, cô ấy cũng nghĩ là như thế. "Có nhiều nhân cách, đại não cũng khó lòng đỡ nổi phải không. Dù sao thì có quá nhiều người... dùng chung một bộ não."
Cô ấy không có chuyên môn nên cũng không thể đưa ra những phân tích chuyên sâu, chỉ biết phân tích theo lý lẽ thông thường.
Lục Nam Thâm im lặng nãy giờ, trên bàn ngay bên cạnh vẫn còn đặt máy tính, trên màn hình máy tính vẫn là file demo. Anh cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức về đoạn hội thoại với Hàng Tư thực sự không có.
Niên Bách Tiêu hỏi Hàng Tư: "Cô cố gắng nhớ kỹ lại xem. Người nhìn thấy lúc đó giống y hệt như Lục Nam Thâm ư? Có khi nào bây giờ cô lại nhận ra điểm nào khác thường không?"
"Phải đấy, Hàng Hàng. Nếu là một người khác, kiểu gì cũng có khác biệt, cậu cố gắng nghĩ kỹ lại xem." Phương Sênh nói khẽ.
Lòng cô ấy vừa hoảng vừa loạn, cô ấy âm thầm cầu nguyện, nhất định phải là ký ức có vấn đề đấy, đừng có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện nữa, cô ấy thật sự lo Hàng Tư sẽ sụp đổ.
Hàng Tư ngồi rất lâu để nhớ lại, trạng thái của cô thực sự không ổn chút nào, hơn nữa trong lòng cô cũng mơ hồ hy vọng Lục Nam Thâm chỉ có vấn đề về trí nhớ. Người đó cực kỳ giống Lục Nam Thâm, thậm chí dù có gần gũi với cô, cô cũng không phát hiện ra. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy sợ, vậy trước đây từng có lần nào như vậy chưa?
"Hình như..." Cô ngập ngừng, nhất thời không dám chắc chắn.
Trái tim Phương Sênh như bị rơi xuống liên tục, Niên Bách Tiêu cũng không biết nên nói gì. Cô ấy sốt ruột, giơ chân đá vào ghế của Lục Nam Thâm, "Anh tự nói đi, bây giờ anh có phải Lục Nam Thâm không!"
Phương Sênh quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu, thấy anh ấy nhíu chặt mày lại, hốc mắt còn hơi ửng đỏ và căng thẳng, cô ấy hiểu, anh ấy cũng đang lo lắng.
Khoảng thời gian im lặng vừa qua, Lục Nam Thâm dùng để sàng lọc lại mọi chuyện trong đầu, sau đó mới quay về phía họ, nói nhẹ nhàng, "Tôi là Lục Nam Thâm."
Như thẩm vấn tội phạm vậy. Thực chất, ai hiểu Niên Bách Tiêu cũng biết, anh ấy chỉ đang căng thẳng. Lục Nam Thâm nhìn anh ấy, không giận dữ vì thái độ của anh ấy, chỉ nói, "Bây giờ Khương Dũ đang luyện tới chương 2."
Anh nghe được.
Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đồng loạt quay sang Hàng Tư.
Sắc mặt của Hàng Tư khá tệ: "Lúc trước anh cũng nghe được tiếng tôi thu demo."
Thế nên khi cô mang demo tới cho anh, anh mới nhắc nhở cô đừng dục tốc bất đạt.
Nghe xong, Niên Bách Tiêu sửng sốt.
Nói vậy thì sẽ chỉ có hai tình huống. Hoặc là trường hợp lý tưởng, Lục Nam Thâm chỉ mất trí nhớ tạm thời, do đại não chịu sức ép nặng nề giống như Phương Sênh vừa nói; Hoặc là thực sự tồn tại một nhân cách khác nữa, mà nhân cách đó cũng giống như Lục Nam Thâm, đều sở hữu khả năng nghe mạnh mẽ.
Lần này Lục Nam Thâm im lặng lâu hơn, khi lên tiếng lần nữa, giọng đã trầm trầm. Anh kể cho mọi nghe nghe về "nhân cách bí ẩn" khiến người ta sợ hãi mà Thẩm Phục nói tới, trốn ở tận sâu trong trái tim, nơi ấy hoàn toàn đen tối.
"Tôi chưa bao giờ mất trí nhớ, tôi nhớ được rõ ràng tất cả mọi chuyện. Thế nên chỉ có một trường hợp thôi, kẻ nấp trong bóng tối ấy đã thức tỉnh. Gã có một nguồn sức mạnh khổng lồ. Gã có thể là bất kỳ ai, bởi vì gã mạnh mẽ như một nhân cách chính, có một vài nhân cách phụ khác đi theo gã." Lục Nam Thâm nói rất nghiêm túc, "Có thể những gì tôi biết, gã cũng biết."
Niên Bách Tiêu nghe xong mà ù ù cạc cạc, "Nếu những gì cậu biết gã cũng biết, đặc điểm tính cách đều như nhau, thì gã chẳng phải chính là cậu sao?"
"Không sai, gã chính là tôi." Nói tới đây, Lục Nam Thâm đổi giọng, "Nhưng tôi tin rằng chắc chắn sẽ có điểm khác biệt, chắc chắn sẽ có."