Tên ẩn mình, trốn trong bóng tối. Qua phân tích sơ bộ, bốn người họ đưa ra kết luận những đặc điểm khác của Tên ẩn mình tạm thời chưa lộ diện ra ngoài. Gã cũng có đôi tai nhạy bén giống như Lục Nam Thâm. Đến hiện tại, điểm khác biệt lớn nhất của hai người là một bên hiểu biết về âm nhạc, một bên thì không.
Là hoàn toàn mù tịt ư? Hay chỉ là không có năng khiếu được như Lục Nam Thâm? Về điểm này, trước mắt họ chưa thể phán đoán chuẩn xác. Nhưng Hàng Tư đưa ra phán đoán rất thẳng thắn. Cô cho rằng Tên ẩn mình có lẽ là một người hoàn toàn không hiểu về âm nhạc, đây có lẽ là điểm dễ phân biệt hai người họ nhất.
Phương Sênh không hiểu, "Cậu chắc chắn vậy sao?"
Hàng Tư hỏi ngược lại cô ấy, "Nếu cậu muốn trở thành một người, còn muốn mọi người xung quanh coi cậu như người ấy, cậu sẽ làm thế nào?"
"Bắt chước người ấy một cách triệt để." Phương Sênh nói.
Hàng Tư gật đầu, "Thế nên, nếu Tên ẩn mình biết về nhạc lý, cậu nghĩ gã sẽ giấu giếm ư? Gã muốn khiến chúng ta nghĩ rằng gã chính là Lục Nam Thâm, thế nên phải sử dụng tất cả mọi thủ thuật để khiến mình tin gã chính là Lục Nam Thâm."
Ngừng một chút, cô hồi tưởng lại và nói, "Giống như việc gã thể hiện với mình khả năng nhạy bén của đôi tai một cách mượt mà, không vết xước."
Bằng không khi ấy gã đã không nói với cô câu "dục tốc bất đạt". Đây đích thực là một cách biểu đạt và khoe mẽ rất kín đáo rồi, để cô biết hắn có một đôi tai thính và cũng không nghi ngờ dụng ý của hắn.
Bây giờ quay đầu nghĩ lại, thật ra để nói con người đó giống y hệt Lục Nam Thâm thì cũng không hẳn, trừ phi là nhân bản, trên đời này không thể có hai con người giống nhau y như đúc, bao gồm cả tính cách. Nếu lúc đó là Lục Nam Thâm, anh chắc chắn sẽ lập tức quan tâm tới file demo, chứ không phải là huyên thuyên ngoài lề.
Sau khi nghe một loạt phân tích của Hàng Tư, Niên Bách Tiêu cũng cảm thấy khá có lý, bèn gật gù. Nhưng anh ấy cũng đưa ra nghi vấn rất nhanh, "Vậy khi đó gã không nói chuyện demo với cô thì nói chuyện gì? Mà khiến cô hoàn toàn không ngờ vực hắn?"
Nghe anh ấy hỏi xong, sắc mặt Hàng Tư hơi tệ đi. Lục Nam Thâm ngước lên nhìn cô, tuy im lặng nhưng anh đã đoán ra được tám, chín phần qua sự ngượng ngập thoáng qua ánh mắt cô.
Niên Bách Tiêu là một người đàn ông thô kệch điển hình, thế nên trên con đường theo đuổi "chân tướng" luôn thể hiện một sự kiên trì không biết mệt mỏi.
Anh ấy cứ nhìn chằm chằm Hàng Tư, vẻ như nếu cô vẫn chưa trả lời, anh ấy sẽ nhìn tới cùng. Nhìn tới mức khiến Hàng Tư mất tự nhiên. Phương Sênh nhận ra vấn đề, vội giải vây cho Hàng Tư. "Thì nói chuyện như bình thường thôi, ai mà nghĩ sâu nghĩ xa được? Cứ lấy ví dụ như anh đi, nếu anh không nói chuyện đua xe với em, chẳng lẽ em lập tức nghi ngờ anh à?"
Niên Bách Tiêu ngẫm lại, cũng phải nhỉ.
Lục Nam Thâm không đi sâu vào câu chuyện này, mà nói, "Thế nên, từ nay về sau, sẽ chỉ có em nhận được tôi thôi."
Một câu khẳng định tuyệt đối.
Anh dành cho Hàng Tư.
Vừa nghe xong, Niên Bách Tiêu cảm thấy không phục, sao chứ? Chẳng lẽ mắt mình mù? Không nhận ra cậu ta có phải Lục Nam Thâm hay không? Nhưng chớp mắt nghĩ lại thì cũng không sai, nếu thật sự phải phân biệt một người bằng âm nhạc, đúng là chỉ có Hàng Tư mới làm được.
Hàng Tư nhìn thẳng vào mắt Lục Nam Thâm, tuy rằng câu hỏi ban nãy của Niên Bách Tiêu khiến cô buồn lòng, nhưng cô vẫn đáp lại một câu như đùa giỡn, "Thế nên anh không được đắc tội với tôi đâu, nếu không tôi nói anh không phải Lục Nam Thâm thì anh cũng chẳng tự chứng minh được."
***
Sau khi Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đi khỏi, Lục Nam Thâm mới hỏi lại Hàng Tư băn khoăn mà Niên Bách Tiêu còn bỏ ngỏ. Anh hỏi, "Có phải gã đã làm gì em không?"
Không còn ai bên cạnh, Hàng Tư cũng không giấu giếm nữa, mà cô biết Lục Nam Thâm chắc chắn đoán ra rồi. Cô nói, "Đúng là có một số hành động thân mật, ví dụ như, gã suýt chút nữa đã hôn tôi."
"Em không từ chối?" Lục Nam Thâm gạn hỏi.
Hàng Tư chỉ cảm thấy buồn cười, "Lúc đó tôi không nghi ngờ gã không phải là anh, sao tôi..." Những lời còn lại bị dừng đột ngột. Cô nhìn anh, nụ cười hiện rõ trong đôi mắt anh. Nụ cười này không hề giấu giếm, có chút bỡn cợt, có phần đắc ý, cũng có một vẻ ngạo nghễ, bất cần.
"Quá đáng rồi đấy, Lục Nam Thâm!" Cô giận dữ trừng mắt với anh, nhưng vành tai thì nóng rần lên.
Lục Nam Thâm sát lại gần cô, đôi chân dài áp sát chân cô một cách rất tự nhiên. Qua lớp vải mỏng tang của bộ đồ ngủ, Hàng Tư dễ dàng cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc của người đàn ông. Cô vô thức nuốt nước bọt, nhưng cổ họng vẫn khô rát vô cùng.
"Tôi không có ý gì đâu, chỉ hỏi thôi mà." Anh bày ra vẻ mặt vô tội, nụ cười ban nãy trở nên trong trẻo, "Chính vì em nghĩ đó là tôi, nên khi hôn em, em mới không định phản kháng, đúng không?"
Anh cách rất gần, hơi thở phả ngay xuống, như mọc chân cùng với hơi thở của chính cô, len lỏi vào trong cơ thể. Hàng Tư đẩy anh ra, đứng dậy, vừa giận dữ vừa xấu hổ, "Lục Nam Thâm, anh thiếu nghiêm túc như vậy, tôi sẽ nghi ngờ anh đấy!"
Lục Nam Thâm nhướng mày, "Em là bạn gái của tôi, tôi cứ muốn bỡn cợt, phải làm sao?"
"Dễ thôi!" Hàng Tư trừng mắt, "Kể từ hôm nay, anh cách xa tôi ra, không được lại gần!"
"Đâu gần tuyệt tình vậy. Tôi có phải tôi không, em rõ nhất mà." Lục Nam Thâm lại bày ra cái vẻ ấm ức.
Chỉ khiến Hàng Tư chợt liên tưởng tới một con sói con bị ướt rượt mưa, đang nhìn cô một cách tội nghiệp. Cô quyết tâm, "Cái vẻ bỡn cợt của anh cũng không khác biệt gì Tên ẩn mình đó đâu, tôi phải đề phòng, bằng không bị ai trêu chọc cũng không biết."
"Ấy, Hàng Hàng..."
Hàng Tư không quay đầu lại, động tác đóng cửa dứt khoát như đáp lại câu nói còn dang dở của anh.
Tính khí này.
Lục Nam Thâm phì cười.
Nhưng dần dần nụ cười trên gương mặt anh tắt lịm đi, ánh mắt cũng không còn vẻ ngây thơ và trong sáng ấy nữa, chuyển qua một sự lạnh lùng, thâm trầm.
Gã đã bước ra khỏi bóng tối rồi.
Xem ra, còn khó đối phó hơn cả Kiều Uyên. Chưa biết là bạn hay thù, lặng lẽ xuất hiện rồi lại lặng lẽ rời đi. Điều Lục Nam Thâm đang nghĩ là những nhân cách khác có biết chuyện này hay không.
***
Trần Diệp Châu thật sự đã liều cả tính mạng, vác gương mặt dày đã có tuổi, cuối cùng cũng giành về được đoạn camera ghi lại vụ tai nạn giao thông của Lưu Quân năm xưa.
"Cậu thanh niên phụ trách quản lý vật chứng còn có chút xích mích với tôi, tôi vừa phải xin lỗi vừa phải mời cơm mới xin được đoạn băng này về đấy, thế nên chúng ta không có nhiều thời gian, phải khẩn trương trả lại vật chứng." Trần Diệp Châu kể sơ qua sự khó khăn của việc giành được đoạn camera này với mọi người.
Lục Nam Thâm và ba người còn lại vẫn gặp Trần Diệp Châu tại biệt thự, chỉ có điều hôm nay không để Khương Dũ qua luyện đàn. Họ đồng loạt đi xuống tầng hầm. Ở đây cách âm tốt, yên tĩnh, là địa điểm tuyệt vời để tìm kiếm manh mối thông qua đoạn camera.
Nhưng trước khi đến, Trần Diệp Châu đã xem sơ qua đoạn camera này hai lần rồi, không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Trong camera là một vụ tai nạn giao thông rất rõ ràng. Lưu Quân lái xe máy điện đi qua đường. Trong lúc này, anh ta có một khoảnh khắc đã khựng hẳn lại, nhưng rồi lại lao vội qua, ngay sau đó thì bị một chiếc xe MVP đâm phải. Tất cả xảy ra rất nhanh, điều khiến người ta sửng sốt là sau khi đâm phải người, chiếc ô tô còn đạp ga tiến thêm vào mét, coi như đã đè qua xác Lưu Quân, gây ra tổn thương lần thứ hai.
Cũng chính vì cú lăn này, Lưu Quân hoàn toàn tử vong.