Tứ Trùng Miên

Chương 292: Sao tận tâm với anh ta như vậy?



May mắn thay, camera hành trình vẫn còn. Tuy hiện tại Trần Hồ sống rất vất vưởng nhưng về bản chất, anh ta vẫn là một người tỉ mỉ. Anh ta bày tỏ với Lục Nam Thâm rằng sau chuyện đó, bản thân anh ta cũng nhiều lần xem lại hình ảnh trong camera hành trình, cũng muốn làm rõ xem rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì.

Lục Nam Thâm tạm thời mượn hình ảnh tư liệu. Trần Hồ đầy lo lắng, hỏi hai người họ, "Hai người thật sự có thể giúp tôi tìm ra nguyên nhân ư?"

Mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng Trần Hồ vẫn canh cánh mãi trong lòng, xem ra vụ tai nạn này quả thực là một khúc mắc chưa thể vượt qua được trong lòng anh ta. Sự xuất hiện của họ như mở ra một cánh cửa cho cuộc sống tăm tối của anh ta, thế nên khi hỏi câu ấy, Trần Hồ vừa dè dặt lại vừa ngập tràn kỳ vọng. Thường thì trong những tình huống như vậy, Hàng Tư rất hạn chế hứa hẹn, bởi vì cô hiểu quá rõ cảm giác khi hy vọng quá nhiều để rồi thất vọng quá lớn.

Nhưng Lục Nam Thâm thì rất dứt khoát. Anh nói: Có thể.

Hàng Tư ngồi bên cạnh, mặt không gợn sóng, cũng hiểu rằng Lục Nam Thâm có bản lĩnh này, nhưng trong lòng cô sóng lớn vẫn đang cuộn trào. Người đời nói chuyện thường giữ lại ba phần, một phần giữ cho bản thân, một phần giữ cho đối phương, và một phần cuối cùng dành cho sự may mắn. Anh thì hay rồi, thẳng thừng chặn luôn đường lùi của mình.

Trước khi đi, Hàng Tư vô tình nhìn thấy bảng đăng ký dự thi trên bàn của Trần Hồ, nội dung liên quan đến sáng tác âm thanh, có lẽ liên quan tới công việc của anh ta. Để ngay ngắn như vậy, chứng tỏ Trần Hồ rất coi trọng. Nhưng trên đó có viết thời hạn đăng ký, đã ở ngay trước mắt rồi.

Hàng Tư chỉ hỏi bâng quơ một câu, nhưng Trần Hồ lại trả lời có phần ngượng ngập: Nếu là trước kia tôi chắc chắn sẽ không do dự, nhưng hiện tại thì... Tôi không tự tin chút nào, loại như tôi, lỡ để người ta biết tôi từng đâm chết người... Quan trọng hơn là, quy mô của cuộc thi này không hề nhỏ, còn biết bao nhiêu người chuyên nghiệp hơn tôi.

Hàng Tư là kiểu người thẳng tính, khá ít an ui một ai, cô hỏi, "Anh cứ nói thẳng là anh có muốn tham gia không đi."

Trần Hồ gật đầu, chắc chắn là muốn.

"Vậy thì thử đi, anh đâu thể ủ ê như vậy cả đời."

***

Sau khi ra khỏi nhà Trần Hồ, hai người họ lại vội vàng tới ngay nhà Lưu Quân.

Sau khi nhận được khoản tiền bồi thường, cả gia đình Lưu Quân cũng đã chuyển đi nơi khác, địa chỉ mà Trần Diệp Châu đưa cho họ là nhà cũ của Lưu Quân. Xuất phát từ nhà Trần Hồ, dự kiến là tới tối sẽ đến nơi.

Chiếc xe Lục Nam Thâm đang lái do Niên Bách Tiêu phụ trách kiếm được. Hàng Tư vốn dĩ định trở về trại trẻ mồ côi một chuyến để lái chiếc xe van tồi tàn của cô. Lục Nam Thâm cũng không có ý kiến gì, cũng định tranh thủ bảo dưỡng cho chiếc xe đó. Không ngờ, sau khi hay tin, Niên Bách Tiêu nằng nặc đòi kiếm cho họ một chiếc xe ngon nghẻ.

"Đi đường dài mà lái xe tệ thì khó chịu lắm."

Một người đàn ông đẹp trai là thế, đáng tiếc lại sở hữu một cái miệng. Hàng Tư liếc anh ấy, ánh mắt sắc như dao, "Chiếc xe tồi đó từng cứu mạng anh đấy."

Niên Bách Tiêu cười nói, "Thế nên tôi mới càng phải kiếm cho hai người một chiếc xe tốt, ơn cứu mạng báo đáp bằng xe xịn."

Không cần nói nhiều, lại là xe của Niên Bách Tiêu được mang ra sử dụng, vì chuyện này, Niên Bách Tiêu không quên càm ràm Lục Nam Thâm, "Cậu nói xem, cậu đường đường là cậu út nhà họ Lục mà sao đến một cái xe cho ra hồn cũng không có thế, về điểm này anh trai cậu thua kém anh trai tôi rồi."

Nói cứ như thể xe của Niên Bách Ngạn là xe của cậu ta vậy.

Lục Nam Thâm nói, "Sao tôi lại không có chiếc xe nào ra hồn?"

"Xe đạp hả?" Niên Bách Tiêu bĩu môi.

Không phải anh ấy khinh thường người khác.

Dạo trước, Lục Nam Thâm thuê một chiếc xe đạp để tiện đi loanh quanh gần biệt thự, cũng tiện dùng để đi mua đồ ăn thức uống gì đó. Niên Bách Tiêu sống chết khinh thường chiếc xe đạp đó, anh ấy nói với Lục Nam Thâm, "Kể cả cậu mua một chiếc xe đạp địa hình tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng cậu lại làm một quả... xe có giỏ? Hay là thuê đấy?"

Lục Nam Thâm phản bác, "Có giỏ còn đựng được đồ, không tiện sao? Thêm nữa, thuê thì làm sao? Xe đạp công cộng chẳng phải cũng dùng để thuê đó sao?"

"Không thể mua một chiếc xe cool ngầu hơn sao?" Niên Bách Tiêu phát rồ.

Lục Nam Thâm cười đắc ý, "Xe đạp ngầu rất đắt tiền, cậu bỏ tiền cho tôi à?"

"Vậy thì thôi."

Xe của Niên Bách Ngạn đa phần là dạng MPV, dù ngồi sau hay lái xe cũng đều rất thoải mái. Khi Niên Bách Tiêu giao xe cho họ một cách nhẹ tênh, anh ấy hài lòng gật đầu, "Như vậy mới xứng với thân phận của hai người."

Họ lên đường.

Sau vài cuộc điện thoại, cuối cùng Hàng Tư nói, "Chắc chỗ có điều kiện ổn nhất là nhà nghỉ tại địa phương, nhưng không đặt phòng qua mạng được, cũng chưa được xem ảnh cấu trúc cụ thể, phải đến tận nơi mới biết."

Lục Nam Thâm đồng ý, rồi tranh thủ liếc sang di động của cô, vừa hay bắt gặp một người muốn kết bạn Wechat với cô, anh bèn hỏi, "Ai thế?"

"Trần Hồ." Hàng Tư đáp tự nhiên, "Anh ta muốn tham gia cuộc thi còn gì. Về phần âm nhạc tôi có bảo anh ta, chỗ nào không biết có thể hỏi."

Lục Nam Thâm tay giữ vô lăng, mắt nhìn về phía trước, không nhìn ra được anh có cảm xúc gì, "Sao tận tâm với anh ta như vậy?"

"Nếu Trần Hồ thật sự là quân cờ để Điền Đại Vũ giết người thì anh ta thực sự rất đáng thương, cuộc đời anh ta không nên bị hủy hoại như vậy." Hàng Tư khẽ thở dài.

Lục Nam Thâm không cần suy nghĩ, "Không được phép thêm bạn."

Hàng Tư đung đưa chiếc di động, "Muộn rồi, đã thêm xong."

"Xóa đi."

Hàng Tư sửng sốt, "Vậy chẳng hay chút nào, hơn nữa tôi đã đồng ý với anh ta rồi."

"Bảo anh ta kết bạn với tôi." Phía trước có đèn đỏ, Lục Nam Thâm cho xe đi chậm lại, nói thẳng thắn, dứt khoát.

Hàng Tư: ...

Đến khi xe dừng hẳn, Lục Nam Thâm quay đầu nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt hết sức nghiêm túc, "Hàng Hàng, không thể không có tâm lý đề phòng người khác, cứ nhiều lần qua lại, anh ta sẽ nảy sinh ý đồ với em."

Khẩu khí không khác gì hù dọa trẻ con. Hàng Tư nhịn cười, "Lỡ như anh ta ham học hỏi thật thì sao?"

"Thì mới bảo anh ta kết bạn với tôi, tôi có thể sẽ chuyên nghiệp hơn một chút." Nói rồi, Lục Nam Thâm đổ người về phía cô, nửa đùa nửa thật, "Tóm lại, không được quá gần gũi với người đàn ông khác."

Khẩu khí mạnh mẽ, cũng lại toát lên sự ngang bướng và ngông cuồng của một cậu trai trẻ. Hàng Tư im lặng nhìn anh, nơi đáy mắt đung đưa một quầng sáng nhàn nhạt. Ngừng một chút, Lục Nam Thâm bổ sung một câu, "Tôi là Lục Nam Thâm, là bạn trai của em."

Hàng Tư thực sự không nhịn được, phì cười thành tiếng, "Tôi biết anh là Lục Nam Thâm. Đèn xanh rồi kia, lái xe thôi." Cô khẽ đẩy anh một cái.

Lục Nam Thâm tươi cười ngồi thẳng dậy, "Biết tôi là Lục Nam Thâm mà chưa biết tôi là bạn trai của em à?"

Hàng Tư quay mặt đi, cố tình ngắm phong cảnh bên ngoài, bờ môi khẽ mím lại, cười tủm tỉm. Một dòng chảy ngọt ngào từ từ trào ra từ tận đáy lòng, không che trời lấp đất nhưng đủ khiến trái tim người ta chao đảo.

"Nhớ chưa đấy, bảo anh ta kết bạn với tôi." Lục Nam Thâm khởi động xe.

"Biết rồi." Hàng Tư cúi đầu nhìn di động, khẽ lẩm bẩm một câu, "Còn trẻ mà lải nhải ghê gớm." Nhưng cô vẫn nhắn cho Trần Hồ một tiếng.

Lục Nam Thâm tranh thủ đánh mắt nhìn cô. Cô ngồi xe luôn muốn thoải mái nhất nên không buộc tóc, mái tóc dài được vắt sang một bên cổ, rất thoải mái, lười biếng. Khi cô hơi cúi đầu sẽ để lộ ra cần cổ trắng như ngó sen.

Cô ngồi gọn ở đó, trông nhỏ xíu, khiến người ta nảy sinh sự xót xa. Từ góc độ của Lục Nam Thâm, vừa hay có thể thu trọn toàn bộ cảnh đẹp ấy vào tầm mắt. Trái tim anh nhất thời ngứa ngáy, như thể tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đã ngay ở trước mắt.