Tứ Trùng Miên

Chương 295: Tôi tới phòng em là được rồi



Ai nấy trở về phòng của mình.

Hàng Tư ở tầng ba, Lục Nam Thâm ở tầng bốn. Nhà khách có tổng cộng bốn tầng. Cái gọi là phòng view đẹp, cho dù bạn có ngồi trên một chiếc ghế chân cao cũng còn lâu mới đạt mức "nhìn từ trên cao xuống".

Đây là một căn phòng quy củ, chỉn chu, sau khi mở cửa bằng thẻ từ sẽ là một lối vào nhỏ hẹp, bên phải là phòng vệ sinh, bên trái là tủ quần áo nối liền với một giá đựng đồ bằng kính. Một chiếc giường đôi bỗng trở nên khổng lồ giữa một căn phòng vốn chẳng rộng rãi gì, kế bên cửa sổ đặt một bộ bàn ghế quen thuộc.

May thay, căn phòng không trải thảm, mặt sàn màu gỗ trông rất sạch sẽ. Cửa sổ nhìn xuống đường, phong cảnh dễ nhìn duy nhất có lẽ chính là hai cây cổ thụ đã che khuất mọi tầm nhìn, đập thẳng vào mắt là những dải đèn rực rỡ.

Vừa tắm xong, Lục Nam Thâm bèn gửi đi một tin nhắn Wechat...

Tới phòng em hay qua phòng tôi?

Hàng Tư cầm di động, ngẩn ra giây lát, đáp lại một ký hiệu "?", trái tim lại bắt đầu nhộn nhạo một cách vô dụng.

Chẳng bao lâu sau, Lục Nam Thâm bèn gửi qua một tin nhắn thoại: Chúng ta cùng xem camera hành trình của Trần Hồ.

Chất giọng trầm trầm, lười biếng rất hòa hợp với cảnh đêm lãng mạn bên ngoài cửa sổ, cứ khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Thế nên Hàng Tư chẳng trách ban nãy vừa rồi nghĩ nhiều, nếu không hiểu về Lục Nam Thâm, chắc chắn sẽ nghĩ anh có lòng dụ dỗ. Nghĩ tới chuyện anh đi xuống còn phải ôm theo máy tính, cô trả lời...

Để tôi lên cho.

Lục Nam Thâm: Được.

Còn gửi kèm một gương mặt cười rạng rỡ như ánh nắng.

Hàng Tư sấy sơ qua mái tóc, không đợi được tới lúc nó khô hẳn, thay vội quần áo đi lên tầng. Lúc đi thang máy, vừa hay cô bắt gặp cô gái mập ở quầy lễ tan ban nãy, cô ấy rất nhiệt tình, "Chị tới phòng người yêu ạ?"

Sự nhiệt tình này khiến Hàng Tư khó mà đỡ nổi, nhất là kiểu câu hỏi này càng làm cô ngượng ngập vô cùng, chỉ biết ậm ờ coi như đáp lại. Cô ấy cười ha ha, nhưng ánh mắt kia thì như muốn nói: Thấy chưa, tôi đoán ra từ trước rồi.

Hàng Tư cảm thấy sầu não, có mỗi một tầng thôi, sao cô còn lười biếng bắt thang máy mà không đi thang bộ chứ, biết vậy đi thang bộ cho rồi.

Cô gái kia tới phòng tạp vụ ở cuối hành lang tầng bốn. Sau khi ra khỏi tầng bốn, Hàng Tư rảo nhanh mấy bước. Lúc này cô tuyệt đối cảm kích thính lực của Lục Nam Thâm. Bên này vừa mở cửa, bên kia đã chui tọt vào phòng nhanh như một con chuột.

Sau đó cô áp mặt vào cửa, quan sát hành lang qua mắt mèo. Không bao lâu sau, cô gái mập đi qua, hình như còn đang gửi tin nhắn thoại, giọng khá nhỏ, Hàng Tư không nghe rõ. Cô quay đầu nhìn Lục Nam Thâm. Lục Nam Thâm đứng sau lưng cô, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ thong dong, tự tại.

"Cô ấy gửi tin nhắn thoại nói rằng: Chính là cô gái đó, tắm rửa gội đầu xong, tóc còn chưa khô đã chui vào phòng người yêu rồi!"

Hàng Tư cảm thấy da mặt nóng lên trong khoảnh khắc, giật đùng đùng.

"Cô ta biết gì mà ăn nói lung tung? Tuổi còn trẻ mà đã thích khua môi múa mép rồi!"

Thấy cô không vui, Lục Nam Thâm đứng đằng sau dỗ dành, "Tại tôi, để tôi qua phòng em là tốt rồi."

"..."

Có gì khác biệt sao?

Quay người lại, Hàng Tư mới phát hiện ra Lục Nam Thâm cũng vừa tắm xong, mái tóc mới khô một nửa, phần mái hơn rối nhưng lại khiến anh trông rất ngông nghênh và ngang bướng. Anh không mặc bộ đồ ban ngày mà đã thay qua một bộ đồ ngủ mang theo. Vải lụa màu đen thuần, khiến gương mặt anh thêm trắng, góc cạnh càng thêm rõ nét.

Tuy cúc áo trên bộ đồ ngủ đã được cài cẩn thận nhưng xương quai xanh gợi cảm vẫn thấp thoáng ló ra, cộng thêm mùi sữa tắm sạch sẽ. Rõ ràng anh đang mỉm cười, chăm chú nhìn cô nhưng màu trong đôi mắt lại đen như cánh quạ.

Vừa cấm dục, lại vừa quyến rũ.

Lục Nam Thâm cúi thấp người xuống, gương mặt điển trai sát lại gần cô. Khi nhìn cô, nụ cười hòa trong ánh mắt anh, lấp lánh như những vì sao. "Giận thật rồi à?"

Hàng Tư khó thở, cổ họng khô rát, "Không... Không phải, tôi đâu có nhỏ nhen đến vậy." Cô giơ tay đẩy anh ra.

Lớp áo mỏng tang, cú chạm tay ấy khiến cô cảm nhận rõ ràng cơ thể của anh. Xương khớp rắn rỏi, cứng cáp, nếu bình thường sẽ tạo cảm giác an toàn, còn trong một đêm tối như thế này, giữa một căn phòng như thế này lại đầy tình thú.

"Anh muốn xem camera hành trình cơ mà? Mau vào việc chính thôi."

Cô bỗng dưng hoảng loạn.

***

Trong camera hành trình của Trần Hồ đã ghi lại một đoạn hoàn chỉnh.

Quả thực đúng như Trần Hồ nói, trước khi vụ tai nạn xảy ra, đích thực có chiếc xe vượt ẩu, không bao lâu sau, Trần Hồ đâm phải chiếc xe điện của Lưu Quân.

Trong suốt quá trình kiểm tra, Hàng Tư cũng đã cất đi mọi suy nghĩ lung tung ban nãy. Điều kiện phòng ốc ở nhà khách này còn hạn chế, Lục Nam Thâm bảo cô ngồi trước máy tính, còn anh thì bê chiếc ghế đẩu, ngồi bên cạnh cô.

Ghế đẩu khá chông chênh, thế nên trong quá trình xem camera, một tay Lục Nam Thâm vịn vào thành ghế mà Hàng Tư đang ngồi, một tay giữ laptop, nhìn thoáng qua như thể anh đang ôm trọn Hàng Tư vào lòng vậy.

Ban đầu Hàng Tư không chú ý, cho đến sau khi Trần Hồ nhấn ga chèn bánh xe qua người Lưu Quân, cô vô thức né tránh mới phát hiện bàn tay gác sau lưng của Lục Nam Thâm.

Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng, xương ngón tay mảnh khảnh lại gợi cảm, gân xanh mon men bò dần lên cao, vừa đẹp vừa đầy sức mạnh.

Cổ họng Hàng Tư lại khô rồi.

"Chiếc xe đó có vấn đề." Cô cố gắng tìm lại lý trí, nói khẽ.

Sao có thể không có phản ứng gì?

Nhưng đồng thời Hàng Tư lại rất căng thẳng, cô vừa thân thuộc vừa xa lạ với cơ thể của người đàn ông bên cạnh, cảm giác này có thể giày vò người ta tới chết.

Lục Nam Thâm "ừm" một tiếng, thanh âm gợi cảm. Anh hơi đổ người về phía trước, một tay gõ lên phím tạm dừng đoạn clip, hình ảnh dừng lại ở chiếc xe đã hại Trần Hồ phải đột ngột đổi làn.

"Ở vị trí này, đột ngột đổi làn đường sẽ không ai làm như vậy, trừ phi bị buộc phải làm thế." Ngón tay gầy của Lục Nam Thâm gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, có vẻ trầm tư.

Hàng Tư nhíu mày, "Nếu có liên quan đến hung thủ thì chúng ta có thể nghe thấy âm thanh gì chứ."

Lục Nam Thâm gật đầu, mở lại đoạn này lần nữa, đồng thời đeo tai nghe lên cho cô.

Xung quanh mọi thứ đều trở nên yên ắng, chỉ còn âm thanh trong clip. Nhưng Hàng Tư đã quen cảm nhận sóng âm thanh, thế nên trong quá trình lắng nghe, cô với lấy tờ giấy góp ý bên cạnh bàn, liệt kê ra một vài nhóm sóng âm thanh cô cảm nhận được.

Đây là cách riêng và đặc biệt mà cô dùng để ghi chép âm thanh. Trước kia Lục Nam Thâm chưa từng bắt gặp, tới khi cô luyện tập violon, thường xuyên sử dụng phương pháp này, lâu dần Lục Nam Thâm cũng đọc hiểu được nhanh chóng.

Nguyên lý cũng tương tự như việc anh bóc tách đường âm thanh trên máy tính vậy.

Hàng Tư ghi chép rất nhanh, kết thúc đoạn clip cũng là lúc cô dừng bút.

Lục Nam Thâm giơ tay gỡ tai nghe xuống cho cô. Hàng Tư đưa cho anh xem các sóng âm thanh cô đã ghi lại, "Có hai nhóm sóng âm khá kỳ lạ. Nếu nhìn nhận theo tần số Hertz, có lẽ đó là thứ âm thanh mà tai người bình thường không bắt được, tần số cực kỳ thấp."

Trên sóng âm cô đã ghi chú thời gian, ghi chép tuy láu nhưng nhìn qua là hiểu ngay.

Lục Nam Thâm gật đầu, mở lại clip một lần nữa, dừng lại ở thời điểm sóng âm kỳ lạ xuất hiện. "Đoạn âm tần đầu tiên xảy ra trước khi chiếc xe này chuyển làn, khi âm tần xuất hiện, chiếc xe đột ngột chuyển làn."

Anh không đeo tai nghe, nhưng có thể thông qua đoạn clip phân biệt những âm thanh khác nhau một cách dễ dàng.

Hàng Tư dựa vào cảm giác, nhưng phán đoán của cả hai là trùng khớp. Cô gật đầu, cùng anh chốt lại các thời điểm và sự kiện xảy ra vào thời điểm đó qua đoạn clip. "Thế nên, chiếc xe này rất có thể đã chuyển làn do chịu ảnh hưởng của âm tần, nhưng việc bị ảnh hưởng không duy trì quá lâu. Sau khi chủ xe chuyển làn thì cũng trở lại làn cũ ngay lập tức. Nhưng đúng lúc này, âm tần thứ hai xuất hiện, ảnh hưởng của lần này là..."

Ngón tay trắng trẻo của cô chỉ xuống mốc thời gian trên giấy.

Gò má của Lục Nam Thâm hơi sát lại gần cô, "Người bị ảnh hưởng là Trần Hồ. Thế nên Trần Hồ không hề nói dối, quả thực đã có âm thanh chi phối anh ta, có điều âm thanh đó không tới từ bên trong anh ta mà từ thế giới bên ngoài." Dứt lời, anh quay mặt nhìn cô.

Khoảng cách quá gần, gần tới mức có thể hình dung bằng cụm từ "tai áp má kề", hơn nữa Hàng Tư còn mơ hồ cảm thấy anh đang hôn lên tóc mình. Mùi hương sạch sẽ của người đàn ông cùng hơi thở của anh ập tới. Trái tim cô lại bắt đầu đập một cách không an phận, căng thẳng muốn chết.

Lục Nam Thâm phát hiện ra, nhưng vẫn cố tình trêu chọc cô, "Em nói có phải không?"

"Hả? À..." Hàng Tư cảm thấy đầu óc choáng váng, phản ứng nhất thời hơi chậm chạp.

Bờ môi mỏng của Lục Nam Thâm chốc lát lại chạm vào vành tai cô, anh cười khẽ, "Chúng ta đang thảo luận còn gì? Tôi đâu có kiểm tra em, sao em căng thẳng quá vậy?"

Hàng Tư cảm thấy gò má nóng rần lên, mỗi nhịp thở lại căng thẳng dần đều, "Anh... Anh cố tình đúng không? Anh... Anh ngồi xa tôi ra một chút."

"Vì sao?" Lục Nam Thâm vẫn bày ra vẻ mặt khó hiểu, ngón tay gầy còn chọc hờ qua làn tóc mái của cô, động tác hết sức tự nhiên lại cực kỳ ám muội.

Lần này, anh đã thật sự khiến Hàng Tư đỏ bừng mặt, cô nói, "Vậy anh ngồi gần như thế làm gì?"

"Gần như vậy chẳng phải càng tiện nghiên cứu sao?" Câu trước rõ ràng là ngữ khí của một đóa hoa vô tội, trong trẻo, câu tiếp theo lại mang ẩn ý khác, "Thêm nữa, em là bạn gái của tôi, tôi ngồi gần em là chuyện hết sức bình thường mà?"

"Lục Nam Thâm!" Hàng Tư hơi sốt sắng, đuôi mắt xinh đẹp hơi đỏ lên, bỗng toát lên một vẻ đẹp nhuốm vài phần kiều diễm. "Anh đừng suốt ngày treo hai chữ bạn trai, bạn gái bên miệng nữa. Để người ta nghe... nghe được sẽ cười cho đấy."

"Nam nữ bình thường nói chuyện yêu đương, sao lại bị người ta cười chứ?"

"Lục Nam Thâm, rốt cuộc anh có định nói chuyện nghiêm túc không?" Hàng Tư trừng mắt với anh.

Lục Nam Thâm nhịn cười, cố tình thở dài, "Tuân lệnh, nói chuyện nghiêm túc. Mà, chuyện thích em không phải chuyện nghiêm túc à?" Câu nói cuối cùng rất khẽ nhưng lại len lỏi vào trong tai của Hàng Tư, trái tim cô lại dấy lên ngàn vạn lớp sóng trong khoảnh khắc.

Anh sẽ nghe được, nhất định là vậy.

"Nếu... Nếu như..." Hàng Tư cố gắng nghiêm chỉnh lại, nhưng vừa mở lời lại phát hiện mình vẫn cà lắp, vội vàng hắng giọng rồi nói tiếp, "Hai nhóm sóng âm này có thể ảnh hưởng và chi phối ý thức của con người, vậy sao chúng ta nghe lại không có vấn đề gì?"

Lục Nam Thâm ngồi thẳng người dậy, sau khi vươn vai một cái anh lại tiện thể gác tay lên lưng ghế cô. "Là nhắm vào những người khác nhau trong những hoàn cảnh môi trường khác nhau. Dù là chủ chiếc xe đổi làn hay là một Trần Hồ nghe thấy ảo giác thì môi trường trong từng chiếc xe là khác biệt thế nên tầng lớp âm thanh họ đối mặt cũng khác biệt. Tầng lớp âm thanh khác biệt tạo ra sự ảnh hưởng khác biệt. Nói cách khác, hung thủ đã xử lý sự sai khác của âm thanh, để người ảnh bị ảnh hưởng là người hắn muốn. Cũng tương tự như hai năm trước, hung thủ làm ảnh hưởng tới nghệ sỹ violon-cen diễn chính vậy, đây chính là sở trường mạnh nhất của hung thủ."

Nghe xong, Hàng Tư thảng thốt vô cùng, nếu suy nghĩ như vậy, hung thủ thực sự quá nham hiểm.

"Hàng Hàng..." Bên cạnh, Lục Nam Thâm lên tiếng.

Âm thanh ấy lọt vào tai, chợt khiến cô giật mình.

Lục Nam Thâm vốn định nói chuyện nghiêm túc, không ngờ cô lại phản ứng như vậy, anh bỗng cười gian manh, "Sao tôi có cảm giác tối nay em đặc biệt căng thẳng nhỉ? Có phải em..." Anh sát lại gần cô, đáy mắt sâu thấp thoáng ý cười, cũng có thêm vài phần trêu chọc, "muốn tối nay xảy ra chuyện gì đó không, hm?"