Tứ Trùng Miên

Chương 95: Là anh em thì đừng để ý tới cô ấy



Niên Bách Tiêu chợt nghĩ tới một cụm từ: Hậu thế nghèo nhất của gia đình giàu có.

Cứ thế sáng tạo ra một cụm từ.

Xuất thân phú quý, nhưng bản thân thì nghèo rớt mùng tơi.

Những lời của Lục Nam Thâm, Niên Bách Tiêu tuyệt đối có thể hiểu được và chắc chắn cũng tán đồng. Những người không ở vào vị trí này, chưa từng trải qua những biến cố gia tộc sẽ chỉ nói rằng họ giả tạo. Nhưng Niên Bách Tiêu thì hiểu rằng Lục Nam Thâm thà ra ngoài kêu gọi đầu tư, dốc hết tâm sức để nuôi sống dàn nhạc của mình cũng sẽ không có suy nghĩ cậy nhờ Lục Môn, giống như anh ấy thà kiếm từng đồng tiền thù lao qua từng trận thi đấu cũng không muốn cầm tiền của anh trai.

Là con trai, em trai của một gia tộc, khi gia tộc có biến, họ có thể hy sinh tất cả, còn bình thường, những người không bao giờ can dự vào những cuộc cạnh tranh thương trường như họ chỉ cần tự biết lo cho bản thân đã là niềm an ủi lớn nhất của gia tộc rồi.

Nhưng Niên Bách Tiêu vẫn muốn hỏi anh một câu thật lòng: "Này Lục Nam Thâm, cậu không có một tý tiền tiết kiệm nào ư? Cả tiền tiết kiệm cá nhân lẫn các khoản bảo hiểm này kia?"

Nghe xong, Lục Nam Thâm bật cười hỏi ngược lại anh ấy: "Cậu còn có cả tiết kiệm và bảo hiểm cơ à?"

Niên Bách Tiêu nhìn anh chằm chằm: "Không lẽ cậu..."

Không có một tý gì đấy chứ?

Lục Nam Thâm cũng không trả lời là mình có hay không, ngược lại hỏi anh ấy đầy hứng thú: "Niên soái, cậu thấy dàn nhạc của chúng tôi thế nào?"

"Thì rất tốt, chuyên nghiệp, nổi tiếng." Niên Bách Tiêu không tiếc lời ngợi khen.

Nghe xong, Lục Nam Thâm rất vui vẻ, anh ghé sát về phía trước: "Cậu thấy đấy, bình thường thu nhập chủ yếu của cậu tới từ các cuộc đua phải không? Phải, tôi thừa nhận là tiền thưởng của vận động viên cũng khá là cao..."

"Cũng chẳng cao như cậu nghĩ đâu." Niên Bách Tiêu chữa lại.

"Phải xem cậu so sánh với ngành nghề nào, nhưng những điều này không quan trọng." Lục Nam Thâm tránh nói vào vấn đề chính: "Tóm lại, nguồn thu chủ yếu của cậu tới từ việc đua xe, nhưng cậu đâu thể đua cả đời, đúng không? Thể lực và sức khỏe của con người sẽ xuống dần theo năm tháng. Cậu thì đang kiếm nhiều hơn những người đồng niên, nếu không suy tính tới việc làm sao để tiền đẻ ra tiền thì có tích lũy nhiều hơn nữa cũng sẽ có ngày tiêu sạch, cậu còn phải kết hôn nữa mà? Phải sinh con đẻ cái chứ? Cậu nên suy nghĩ cho tương lai của con cái, đúng không? Các cụ nhà ta có câu rất đúng: Cha mẹ thương con thì phải tính kế lâu dài."

Niên Bách Tiêu nhìn anh một lúc lâu: "Thế là ý gì?"

Lục Nam Thâm không hề tỏ ra khó chịu chút nào, anh giải thích: "Ý muốn nói, cách mà những người làm cha làm mẹ thực sự yêu thương con mình chính là suy nghĩ tới đường dài và tương lai của con cái."

Niên Bách Tiêu xua tay: "Tôi đang hỏi, cậu nói lắm như vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Chưa tính đến việc có yêu con cái hay không, anh ấy còn chưa có vợ nữa.

"Đầu tư vào dàn nhạc D." Lục Nam Thâm nói thẳng: "Tiêu soái, cậu phải bỏ trứng vào nhiều giỏ khác nhau, đạo lý này chắc không cần tôi nói cậu cũng hiểu."

Niên Bách Tiêu sửng sốt, liên tục xua tay: "Đừng đùa nữa, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Nuôi cả một dàn nhạc đấy, hơn nữa còn là một dàn nhạc giao hưởng, bị điên rồi chắc? Anh ấy mà có lắm tiền như vậy thà nuôi một đội xe còn hơn.

Nghe xong, Lục Nam Thâm vỗ về: "Cậu đừng căng thẳng quá, dàn nhạc muốn phát triển vững vàng tuyệt đối không thể chỉ nhờ cậy một mình cậu, sau khi dàn nhạc được gây dựng lại tôi vẫn phải tiếp tục mời gọi đầu tư. Ý tôi là, thời kỳ đầu cậu có thể bỏ vào một chút ít, trước tiên phải đảm bảo nguồn thu nhập cho các thành viên, việc này là quan trọng nhất."

Niên Bách Tiêu chưa từng nghĩ đến việc sẽ đầu tư vào dàn nhạc, bị anh nói như vậy thì vô cùng ngờ vực: "Tôi cứ có cảm giác cậu hơi đùa giỡn tôi."

"Thời kỳ đầu thật sự không cần nhiều tiền đâu, chủ yếu là lương nhân viên." Lục Nam Thâm hết lời khuyên nhủ: "Hơn nữa cậu sẽ không phải gánh chịu rủi ro một mình, tôi cũng sẽ bỏ tiền vào."

Niên Bách Tiêu lấy làm lạ: "Cậu bảo cậu không còn tiền cơ mà?"

"Lần này tôi thật sự đã bỏ hết vốn liếng gom góp được vào rồi đấy." Lục Nam Thâm nhấn mạnh.

Niên Bách Tiêu thở dài nặng nề: "Lục Nam Thâm, khi cần thiết hạ thấp mình một chút trước mặt anh trai cậu cũng không có vấn đề gì đâu, có câu nói rất hay, 'che giấu tài năng, sẵn sàng ra trận'."

"Câu nói thì không sai, nhưng dùng sai tình huống rồi." Lục Nam Thâm rất nhẫn nại: "Bởi vì thời kỳ đầu chỉ cần bỏ vào ít tiền, thế nên tôi tự giải quyết được bao nhiêu thì giải quyết, đợi tới khi dàn nhạc thành lập, cần đổ vào một khoản tiền lớn, tôi sẽ xem xét tình hình mà đề xuất phương án đầu tư lên Lục Môn."

Đương nhiên, đây là bước vạn bất đắc dĩ.

"Anh Tiêu." Lục Nam Thâm sửa đổi cách xưng hô, giơ tay vỗ vai anh ấy: "Lẽ nào cậu không muốn thử trải nghiệm một cuộc sống mới ư? Nghĩ mà xem, nhà đầu tư của dàn nhạc D."

Ai dè Niên Bách Tiêu không mắc lừa, gạt tay anh ra: "Tôi chỉ quan tâm ví tiền của mình thôi."

"Yên tâm về ví tiền." Lục Nam Thâm nói dõng dạc: "Cậu bỏ ra bao nhiêu, tôi sẽ giúp cậu lấy về gấp đôi."

Niên Bách Tiêu nhìn anh một lúc lâu: "Sao cậu chắc chắn tôi nhất định sẽ giúp cậu nhỉ? Đừng quên, dù tôi có giúp cậu cũng chỉ để kiếm tiền."

"Không hề đối lập chút nào, cậu giúp tôi không những vẫn bắt chẹt được Cận Nghiêm, mà còn có thể lấy về lợi tức từ lợi nhuận của dàn nhạc, vậy là đang kiếm tiền còn gì." Lục Nam Thâm vẽ ra viễn cảnh tương lai rất tươi đẹp, cuối cùng dùng cả tuyệt chiêu: "Hơn nữa cậu cũng nói rồi, chúng ta là anh em, anh em gặp nạn, lẽ nào cậu khoanh tay đứng nhìn?"

"Lục Nam Thâm, cậu định cho tôi ăn bánh vẽ đấy à?" Niên Bách Tiêu nheo mắt lại.

Lục Nam Thâm nghiêm nghị nét mặt: "Niên Bách Tiêu, cậu phải tin tôi, tôi không hề cho cậu ăn bánh vẽ. Tôi đang giúp cậu kiếm cả kho lương, tiết kiệm có rủi ro, đầu tư cần thận trọng, nhưng đầu tư dàn nhạc đảm bảo kiếm được còn không lỗ."

Niên Bách Tiêu nheo mắt nhìn anh chằm chằm, rất lâu sau mới phá lên cười: "Nếu kiếm được không lỗ, vì sao nhà đầu tư trước đó lại rút vốn vậy?"

"Đó là vì ông ta không có tầm nhìn xa trông rộng. Niên Bách Tiêu, cậu hiểu quá rõ, một dự án tốt cần thời gian để đem lại lợi nhuận. Phải, đúng là dàn nhạc đã gặp chuyện, nhưng đó là một vụ án hình sự, không liên quan gì tới trình độ của dàn nhạc."

Niên Bách Tiêu vẫn điềm tĩnh: "Tôi ấy, dù không làm ăn thì cũng hiểu rõ, một dự án có tốt đến mấy cũng cần đánh giá rủi ro. Theo tình hình hiện tại, vẫn còn hung thủ, thì rủi ro dành cho dàn nhạc vẫn ở đó."

"Thế nên mới phải làm song song hai việc, vừa gây dựng lại dàn nhạc, vừa bắt hung thủ." Lục Nam Thâm đưa ra phương án một cách dứt khoát, gãy gọn.

Niên Bách Tiêu nhìn anh đầy sửng sốt: "Lục Nam Thâm, ngày trước cậu cũng lôi kéo đầu tư kiểu này à? Trẻ con vậy."

Nói gì đi nữa anh ấy cũng là người chuẩn bị đầu tư, với tư cách là người kêu gọi đầu tư, phải chăng nên có một phương án và một bản thuyết trình tường tận? Ít nhất phải khiến nhà đầu tư tự tin chứ.

Lục Nam Thâm thở dài: "Chính vì cậu là người hiểu rõ tình hình nhất nên tôi mới nói rõ với cậu, muốn tôi thao thao bất tuyệt cũng được thôi, nhưng cậu có cần không?"

Niên Bách Tiêu phì cười, thao thao bất tuyệt ư? Cậu ta đang kiệm lời như ngọc thì có, chẳng hiểu khi xưa cậu ta gọi vốn đầu tư kiểu gì, chỉ dựa vào diện mạo à? Hay là đối phương nhắm tới thân phận Lục Môn của cậu ta?

"Cũng có nghĩa là, cậu muốn trói buộc chặt hai chúng ta với nhau?" Niên Bách Tiêu nói trúng tim đen: "Hung thủ tôi cũng phải bắt giúp cậu?"

"Vì dàn nhạc, và cũng vì người anh em tốt của cậu, cậu đành lòng ngồi đó không quan tâm?" Lục Nam Thâm hỏi ngược lại anh ấy.

Niên Bách Tiêu câm nín.

"Không sao, tôi cũng không ép người quá đáng, dù sao thì..." Lục Nam Thâm cúi thấp mặt xuống, khẽ thở dài: "Bao năm qua tôi độc lập tác chiến cũng quen rồi. Thật ra đời người là vậy mà, chúng ta đến đây một mình, thì cũng định sẵn chẳng cùng ai lúc ra đi. Chẳng ai mãi mãi đi cùng ai cả, cùng đồng tâm hiệp lực thì tuyệt vời đấy nhưng cô đơn phấn đấu mới là vĩnh cửu của đời người."

Câu nói này thật sự vừa có lý vừa xót xa.

Niên Bách Tiêu nhìn anh, nghĩ bụng: Vờ vịt, cậu cứ diễn đi, nếu không quá hiểu cậu là loại người gì, tôi đã bị lừa phỉnh bởi cái vẻ đáng thương tội nghiệp này rồi.

Phải, anh ấy buộc phải thừa nhận câu nói này của Lục Nam Thâm quả thực như trút ra hết những bể dâu cuộc đời.

Anh ấy buông tiếng thở dài: "Lục Nam Thâm, tôi đúng là mắc nợ cậu! Thật đấy! Vì sao đang yên đang lành tôi lại quen biết cậu cơ chứ?"

Chỉ là đã biết rõ anh đang giả vờ đáng thương, nhưng lại không thể không thương cho được.

Lục Nam Thâm chỉ thiếu nước giơ tay lên gạt giọt nước mắt chua chát, giơ tay vỗ vai anh ấy: "Người anh em, anh em tốt."

Niên Bách Tiêu chẳng thoải mái chút nào, nhưng rõ ràng Lục Nam Thâm này đã trở thành một gánh nặng mà anh ấy không thể vứt bỏ được, đúng là tự vác về một ông Phật sống cho mình mà.

Anh ấy cười khẩy: "Anh em tốt? Người khác thì dẫn anh em tốt của họ đi ăn đi chơi, cậu thì sao hả?"

Mấy lý do mang ra lừa phỉnh anh em thì cả rổ.

Thế là Lục Nam Thâm lại vẽ thêm một cái bánh siêu to khác cho anh: "Cậu hãy đợi tôi vút lên như diều gặp gió, chắc chắn tôi không quên trả cậu vinh hoa phú quý đâu."

Niên Bách Tiêu bĩu môi: Tôi thèm vào tin lời cậu.

"Còn gì nữa?"

Lục Nam Thâm bị hỏi như vậy chợt ngẩn ra: Còn chuyện gì nữa?

"Hàng Tư."

Có lẽ đêm khuya thanh vắng là lúc thích hợp để trút hết nỗi lòng, Niên Bách Tiêu cảm thấy cần phải hỏi một câu. "Cậu chưa bao giờ gọi cô ấy là 'chị', có suy nghĩ gì đúng không?"

Hỏi như vậy cũng bởi Niên Bách Tiêu cảm thấy Lục Nam Thâm không phải là một người hay trêu hoa ghẹo nguyệt, khi những cô gái khác lại gần anh, anh luôn tỏ ra xa cách, hờ hững, không để người khác dễ dàng tiếp cận. Nhưng khi ở trước mặt Hàng Tư thì khác, anh không những chủ động tiếp cận, mà còn rất quan tâm tới tâm trạng và nhất cử nhất động của cô, việc này rất khác thường.

Lục Nam Thâm cười: "Chuyển chủ đề nhanh quá nhỉ."

"Nếu đã muốn kéo tôi vào đội thì cậu phải mở rộng lòng ra với tôi, giữa anh em với nhau làm gì có chuyện giấu giấu giếm giếm." Niên Bách Tiêu bày ra nét mặt nghiêm túc. "Đương nhiên, nếu như cậu không có ý với cô ấy, vậy thì tôi không khách khí nữa."

Lục Nam Thâm nheo mắt lại: "Cậu không khách khí thì định làm gì?"

Lại còn mở lòng, cậu mở ra cho tôi xem nào.

Niên Bách Tiêu chưa ý thức được lỗi lầm của mình, cười rất quỷ quyệt: "Thì tôi sẽ theo đuổi."

"Cậu dám." Lục Nam Thâm nghiệm mặt cảnh cáo: "Cậu dám có ý gì với cô ấy xem."

Niên Bách Tiêu nhướng mày nhìn anh: "Đều là nam chưa vợ, nữ chưa chồng, cậu quản được à?"
Lục Nam Thâm nhìn chằm chằm anh, nụ cười nơi khóe miệng dần dần cứng lạnh lại. Anh gằn từng câu từng chữ: "Cô ấy là của tôi."

Niên Bách Tiêu không nhịn được cười, đang định nói là tên nhóc này cứ phải dồn ép mới chịu nói sự thật, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lục Nam Thâm, chẳng hiểu sao lại có cơn lạnh xông lên từ tận đáy lòng.

Là một cảm giác chưa từng có.

Ý của anh ấy là, ánh mắt này của Lục Nam Thâm cho anh ấy một cảm giác lạnh lẽo chưa hề bắt gặp trước đó, giống như một lưỡi dao dính đầy những vụn băng, vừa cảnh cáo vừa như muốn găm xuyên qua gân cốt đối phương.

"Lục Nam Thâm?" Niên Bách Tiêu bất thình lình gọi tên anh.

Tiếng gọi ấy quả thực cũng khiến chính anh ấy phải giật mình, vì sao trong khoảnh khắc ban nãy, anh ấy bỗng cảm giác người ngồi đối diện không phải Lục Nam Thâm?

Nhưng không phải Lục Nam Thâm thì là ai đây?

Chỉ là, anh ấy vô thức nghĩ tới sự quái đản của Vân Vân, sống lưng lại lạnh toát. Lẽ nào trong căn biệt thự này thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ?

Lục Nam Thâm cũng bị ma nhập à?

Đang mải nghĩ thì anh ấy nghe thấy Lục Nam Thâm lại chậm rãi lên tiếng, nhưng khẩu khí lần này hoàn toàn khác với lúc trước, vừa nghiêm túc vừa như đùa giỡn.

"Là anh em thì đừng để ý tới cô ấy." Nụ cười thấm đẫm đôi mắt anh, lại có vài phần chân thành trong đó: "Tôi có ý với Hàng Tư."