"Chậc chậc chậc." Ta tiện tay vơ một nắm cỏ dại, nhổ từng cọng một, hào hứng hỏi: "Bảy ngày sau là ngày gì đặc biệt à?"
Lãm Nguyệt đáp: "Bảy ngày sau không phải ngày lành tháng tốt gì, nhưng ba ngày nữa là ngày quân Sóc Bắc khải hoàn trở về. Đến lúc đó các vị tướng quân sẽ hồi kinh, bệ hạ sẽ mở yến tiệc lớn chiêu đãi bọn họ."
"Ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ, là do c.h.é.m g.i.ế.c đẫm m.á.u ở Sóc Bắc mà có."
Lãm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Sự chú ý của ta đổ dồn vào bữa yến tiệc ba ngày sau mà nàng ấy vừa nhắc đến.
Tiệc tùng, lại còn là tiệc mừng khải hoàn.
Có vẻ thú vị đấy.
Ta cố gắng lục lọi thông tin trong đầu, nhưng chẳng tìm thấy gì hữu ích, nội dung tiểu thuyết cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ kết cục mà quên mất diễn biến.
Ta nhíu mày.
Đến đây chắc cũng được khoảng một tháng rồi, hình như ta ngày càng đãng trí.
Ban đầu ta còn nhớ mình phải trả góp nhà, tên sếp "chúa chổm" đang chờ ta đưa ra phương án: “hoàng thượng" mèo đang đợi ta cho ăn cơm. Bây giờ hình như mỗi khi nghĩ đến những thứ này, ta lại cảm thấy như có một màn sương che phủ, càng ngày càng mơ hồ.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Ta đoán trong lòng, chẳng lẽ sau khi xuyên không, ta đã dần dần bị thời đại này đồng hóa?
Vì vậy mà ngay cả ký ức của quá khứ cũng bị tước đoạt.
Ta nắm chặt cỏ dại, rồi lại buông ra.
Không được, ta nhất định phải trở về.
Ta phải làm gì đó.
"Ta đi tìm bệ hạ."
Lãm Nguyệt giật mình vì sự bất chợt của ta, sau đó nhanh chóng đứng dậy giúp ta chỉnh trang y phục, sải bước đi về phía Ngự thư phòng.
"Nương nương, người đợi nô tỳ với..."
Ta hoảng loạn trong lòng, cứ thế vừa đi vừa xách váy chạy.
Gần đến Ngự thư phòng rồi, vạt váy của ta dưới ánh nắng vẽ nên một đường cong, giống như đường bay của cánh bướm, không để lại dấu vết.
Ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu inh ỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một giọt mồ hôi lăn xuống trán ta, bỗng nhiên ở chỗ rẽ ta va phải một người.
"Xin lỗi..."
Ta vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên lại thấy một khuôn mặt tuấn tú, nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nhìn ta với ánh mắt tha thiết và vui mừng.
"Vãn Vãn, là nàng." Nam tử đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, lực mạnh đến nỗi xương cốt ta đau nhức, hắn ta dùng sức bóp vai ta.
Ta kêu lên đau đớn: "Buông ra, ngươi làm ta đau."
Mộ Huyền chưa bao giờ ôm ta mạnh như vậy, cho dù lúc ban đầu hắn như người mất hồn, cũng chưa từng làm ta bị thương. Còn người trước mắt này lại như coi ta là con rối không biết đau, thậm chí còn kéo tay ta lôi ra ngoài.
"Chúng ta đi, tên điên đó... ta tuyệt đối sẽ không nhường nàng cho hắn nữa!"
Không nằm ngoài dự đoán, vai ta đỏ ửng, cánh tay chắc chắn cũng đỏ rồi.
Người này trông thì yếu đuối, nhưng bàn tay lại như gọng kìm sắt, kẹp chặt cánh tay ta. Ta không thể thoát ra được, chỉ có thể loạng choạng bước theo hắn.
Tên này bị điên rồi sao?
Muốn đưa ta đi đâu?
Lãm Nguyệt bị ta bỏ lại phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp, nàng ấy thở hổn hển, lớn tiếng gọi: "Thẩm công tử, người muốn làm gì? Mau buông nương nương ra!"
Không ngờ chỉ mấy câu nói này đã khiến nam tử đang kẹp chặt ta kích động.
"Nương nương, ngươi gọi nàng ấy là nương nương? Nàng ấy là vị hôn thê của ta, không phải nương nương gì đó trong miệng ngươi!"
Giọng điệu hung ác của nam tử khiến ta giật mình.
Một đôi mắt đỏ ngầu đập vào tầm mắt.
Hóa ra hắn ta chính là Thẩm Gia Ngôn, sao nhân vật nào trong cuốn tiểu thuyết này cũng không được bình thường vậy?
Ta thầm chửi thề trong lòng.
"Nương nương, bệ hạ sẽ đến ngay thôi, người đừng sợ!"
Lãm Nguyệt xông lên muốn kéo Thẩm Gia Ngôn ra, nhưng lại bị hắn ta đá văng.
Nàng ấy kiên cường bò dậy, lại thấy Thẩm Gia Ngôn rút một con d.a.o găm từ trong tay áo ra, ghim bàn tay Lãm Nguyệt xuống đất.
Lãm Nguyệt rút d.a.o găm ra, sắc mặt tái nhợt đi về phía Thẩm Gia Ngôn.
"Nương nương..." Lãm Nguyệt nghiến răng, lại muốn lao đến cứu ta.