Tựa Như Ánh Nguyệt

Chương 3



Ta nói với giọng nghẹn ngào, giơ ngón tay lên: "Ta thề, sau này ta và Thẩm ca ca kia sẽ cắt đứt hoàn toàn, không có sự cho phép của ngài, ta tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa nửa bước! Đừng g.i.ế.c ta... hu hu hu."

 

Nhân vật phản diện sững sốt một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên. Hắn ném thanh đao sang một bên, phát ra tiếng va chạm vang dội.

 

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

 

Nhưng sát khí đã giảm đi nhiều.

 

"Nàng thật sự bằng lòng cắt đứt với Thẩm Gia Ngôn?"

 

Ta gật đầu lia lịa.

 

Khoan đã, Thẩm Gia Ngôn?

 

Cái tên này... sao nghe quen quen?

 

Bộ não đang rỉ sét của ta bỗng nhiên hoạt động hết công suất. Thẩm Gia Ngôn, và cả tên Hoàng đế trẻ tuổi tính khí thất thường trước mặt này...

 

Ta dành mười giây để lục lọi trí nhớ, rồi đột nhiên nhớ ra cuốn tiểu thuyết mình đã đọc lúc trốn việc ở công ty.

 

Thẩm Gia Ngôn là chàng công tử dịu dàng trong cuốn tiểu thuyết tranh đấu quyền lực, đồng thời cũng là nam chính quang minh lỗi lạc của câu chuyện.

 

Khoan đã, giam lỏng, Thẩm ca ca, chẳng lẽ mình chính là nữ chính?

 

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

 

"Ngươi là... tiểu đáng thương Mộ Huyền?"

 

Phản diện trùm cuối trong nguyên tác, kẻ đã tạo nên cái kết bi thảm cho cả nam nữ chính, trực tiếp gắn nhãn BE cho cuốn tiểu thuyết - Bạo quân Mộ Huyền.

 

Trong truyện, nam chính vừa chết, thế giới trong tiểu thuyết lập tức sụp đổ.

 

Ta hối hận bụm miệng lại.

 

Vừa rồi ta lại dám gọi thẳng tên một tên bạo chúa g.i.ế.c người như ngóe, m.á.u lạnh vô tình, thậm chí còn gọi hắn là tiểu đáng thương!

 

Chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?

 

Nhưng kỳ lạ thay, vẻ mặt của đại phản diện Mộ Huyền bỗng dịu lại, ánh mắt như bức tranh thủy mặc, không còn chút sát khí hay hung ác nào. Không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng ta dường như còn nhìn thấy một tia dịu dàng khó nhận ra.

 

Hình như hắn không để ý đến câu nói vừa rồi của ta.

 

Vậy thì tốt.

 

Hắn hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn: "Nàng..."

 

Ta không hiểu tại sao thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, cảm thấy nguy hiểm đã qua, ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Để xoa dịu hắn, ta giải thích:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta thật sự không có ý định bỏ trốn, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi."

 

Vừa dứt lời, ta lập tức nhận thấy không khí xung quanh như đông cứng lại.

 

"Nàng muốn rời đi?"

 

Khả năng hiểu sai đỉnh cao chính là đây!

 

Ta vội vàng giải thích: "Không phải..."

 

Ánh mắt thiếu niên uy nghiêm, màu đỏ trong đôi mắt hắn như ác quỷ, cuồn cuộn sôi sục khiến hắn trông thật đáng sợ.

 

Đại sự không ổn rồi!

 

Tên này lại lên cơn điên nữa!

 

Không biết chữ nào đã chạm vào dây thần kinh của thiếu niên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

 

"Nàng tưởng ta còn tin lời nói dối của nàng sao? Vân Tuế Vãn, có phải chỉ có chặt đứt gân cốt, dùng xích sắt khóa nàng lại, thì nàng mới không hết lần này đến lần khác rời bỏ ta?"

 

"Có phải không?"

 

Gương mặt thiếu niên đỏ ửng, vẻ mặt dần trở nên điên cuồng.

 

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta như muốn hòa ta vào m.á.u thịt.

 

Yêu và hận đan xen.

 

Tạo nên cú sốc cực lớn cho tâm hồn nhỏ bé của ta.

 

Nếu là ở thế kỷ 21, ta nhất định sẽ báo cảnh sát: "Ở đây có kẻ bệnh hoạn, mau chạy đi!"

 

Đáng tiếc đây là thời cổ đại, ta có c.h.ế.t ở đây cũng chẳng ai đến nhặt xác.

 

Trong lòng ta dâng lên một mối nghi ngờ.

 

Trong nguyên tác, nhân vật phản diện có yêu nữ chính đến mức này sao?

 

Bàn tay trắng nõn như ngọc của thiếu niên đặt lên má ta, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến ta không khỏi rùng mình.

 

"Tỷ tỷ..."

 

Hơi thở của hắn phả vào tai ta, khiến ta cảm thấy ngứa ngáy.

 

"Ta thật sự muốn nhốt nàng lại, như vậy thì nàng sẽ không còn ý định rời xa ta hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc phải làm sao nàng mới chịu nhìn đến ta? Thẩm Gia Ngôn... có phải chỉ cần ta g.i.ế.c hắn, thì trong lòng nàng sẽ có chỗ cho ta không?"

 

Ta lập tức tái mặt, lùi về sau vài bước.

 

Mộ Huyền nhấc chân lên, dường như muốn đi g.i.ế.c nam chính.

 

Nam chính mà c.h.ế.t thì cuốn sách này chẳng phải tiêu đời rồi sao?