Tựa Như Quen Biết Yến Lại Về!

Chương 13



Yến Sóc vừa đi, quả nhiên lại là chiến sự.

Thành Thượng Dương tuyết tạnh xuân đến, hoa tàn rồi hạ lại sang.

Sau khi biết được mối quan hệ thực sự giữa Tố Hòa công chúa và Yến Sóc, mỗi khi nghĩ đến kiếp trước ta đã buồn bã vì Tố Hòa công chúa, ta lại cảm thấy nực cười. 

Yến Sóc tuy bận rộn việc chiến sự, nhưng vẫn gửi thư cho ta. 

Mỗi khi có một bức, mở đầu đều là: "Mãn Mãn kính khải".

Ta không phải là không có tri giác.

Cách hành xử của chàng ngày càng giống Yến Sóc của kiếp trước, có lẽ chàng cũng đã sớm nhớ lại rồi, chàng cũng có ký ức của kiếp trước giống ta. 

Nhưng đây không phải là chuyện xấu, mà lại là cơ hội để ông trời cho chúng ta làm lại từ đầu.

Đến khi trời trở lạnh.

Thư từ của Yến Sóc dừng lại, đoán chừng chàng đã trên đường trở về. 

Ta mua sắm xong từ chợ, nghĩ rằng ngày mai có lẽ có thể bắt đầu ra cổng Thượng Dương Cung để đón chàng. Trời đã chạng vạng, vạn nhà lên đèn.

Lại nghe thấy phía sau có người gọi ta, chỉ một tiếng "Mãn Mãn".

Ta chợt quay đầu lại, có chút không thể tin nổi.

Cuối đường dài, không khí phố phường mờ ảo, Yến Sóc một thân áo giáp sắt, lạc lõng đứng đó, từ xa nhìn về phía ta. 

Chàng trở về sớm hơn dự kiến rất nhiều. Lúc đầu chàng sải bước về phía ta, vội vã, đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy lên.

Trong chớp mắt, chàng đã ở trước mặt ta.

Ôm lấy eo ta, xoay ta một vòng trên không, rồi mới lưu luyến đặt ta xuống.

"Nhớ nàng lắm, Mãn Mãn." 

Chàng nói, "Nhớ nàng hơn cả khi hạ được mười tòa thành, lúc này ta mới biết tương tư đã vào tận xương tủy."

Một câu nói, đã là sự thổ lộ hoàn toàn.

Yến Sóc cũng đã nhớ lại kiếp trước.

Thân hình chàng cao lớn, phải cúi người mới có thể nhìn thẳng vào ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một vị vương hầu, thu lại toàn bộ khí chất đao kiếm, lại cúi đầu nhận lỗi.

"Kiếp trước là ta không biết trân trọng ngọc quý, là ta ngạo mạn như một kẻ ngu ngốc, lạnh nhạt và lơ là nàng nhiều năm.

 Mãi đến sau này, mọi chuyện đều là Mãn Mãn nàng nhường nhịn ta. 

Ta trong mơ mới dần dần nhớ lại kiếp trước, hóa ra ta đã để Mãn Mãn chịu nhiều tủi hận đến vậy.

 Mỗi khi nghĩ lại, ta hận không thể trở về đánh cho mình của kiếp trước hai trận. 

Kiếp này nàng không muốn gả cho ta, ngược lại nhận ta làm nghĩa huynh cũng là lẽ đương nhiên. 

Nhưng Mãn Mãn, ta yêu nàng, ta không thể làm nghĩa huynh của nàng. Cho dù không nhớ lại kiếp trước, ta cũng không thể làm nghĩa huynh của nàng, ta vẫn sẽ yêu nàng."

Chàng cúi đầu, trán kề trán, khóe mắt lại long lanh:

"Không biết Mãn Mãn của chúng ta, có bằng lòng cho ta một cơ hội làm lại không?"

Gió thổi dọc theo con phố dài.

Đưa khúc nhạc mới của nhà ai đó bay đi xa hơn.

Ta không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào chàng. Ta lùi lại hai bước, khẽ khàng cúi mình, mỉm cười duyên dáng:

 "Cung nghênh quân hầu thắng lợi trở về." 

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Giống như vô số lần trước đây, câu nói ta chờ đợi Yến Sóc trở về.

Bốn mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, đó đã là câu trả lời.

Một cuộc đời mới, ta nguyện ý bắt đầu lại cùng chàng.

Yến Sóc cúi người trước mặt ta, như thể muốn cõng ta về Thượng Dương Cung.

Ta cảm nhận được cơ thể vững chãi, trẻ trung dưới mình, cuối cùng cũng nghe rõ lời trong khúc nhạc mới kia.

Lại vừa hay là một câu.

"Tựa như quen biết yến lại về."

TOÀN VĂN HOÀN.