Túc Châu Năm Ấy

Chương 11



Ta ngơ ngác mang theo hương phấn nồng nàn xuống lầu. Triệu Tứ nấp mình nơi cửa hẹp, lặng lẽ vẫy tay gọi ta. Hắn khẽ khàng nâng chiếc giỏ, bên môi phả ra một làn hơi trắng mỏng: "A Hỉ mau lại đây, ta có đồ ngon cho cô này."

 

Đợi đến khi tấm lụa mỏng trên giỏ được vén lên, bên trong là một bát canh thịt băm còn nghi ngút khói và một đĩa bánh ngô hạt thô.

 

Từ khi bước chân vào Ỷ Xuân lâu, ta đã trải qua những ngày tháng an nhàn sung sướng. Chẳng nói đến cơm trắng gạo thơm, ngay cả bánh ngọt trái cây cũng đã ngán đến tận cổ.

 

Nay nhìn lại chiếc bánh đặc sản Túc Châu này, lòng ta không khỏi xao xuyến bồi hồi.

 

Triệu Tứ thấy ta ngẩn ngơ, ngỡ là ta vui mừng, vội nói: "Hồi còn ở nhà, thẩm thường làm món này, cô cũng từng mang đến cho ta, ta biết cô vẫn nhớ hương vị này mà!"

 

Có lẽ đã từng nhớ, nhưng đó là chuyện của dĩ vãng xa xôi rồi. Ta chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Đĩa bánh ngô kia được chúng ta lặng lẽ chia nhau mà ăn.

 

Đêm tịch mịch, tuyết lại chậm rãi rơi một trận nữa. Ta cùng Triệu Tứ lắng nghe tiếng tuyết rơi xào xạc, ngước nhìn tầng mây tìm vầng nguyệt. Tìm mãi tìm hoài, trăng chẳng thấy, lại bắt gặp một đôi giai nhân dưới hành lang. 

 

Dưới mái hiên treo ngọn đèn lay lắt trong gió tuyết, chiếu rọi gương mặt nghiêng của cô nương. Lạnh lùng như băng sương, thanh khiết tựa Lạc Thủy thần nữ. 

 

Kìa, chẳng phải là Thải Dung sao! 

 

Ta giật mình kinh hãi, vội vàng đưa tay bịt miệng. Nhưng Triệu Tứ lại chẳng phải kẻ biết lo, vừa đứng dậy đã lỡ tay làm đổ hộp đựng thức ăn. 

 

Bát đĩa kêu loảng xoảng, lăn lóc khắp nền. Các cô nương trong lầu đang bóc lạc đều đồng loạt nhô đầu ra khỏi cửa sổ. Thần nữ cùng người kia đồng thời quay người lại, bốn mắt nhìn nhau. Không đúng, là tám mắt. Cũng không đúng. Là rất rất nhiều ánh mắt.

 

Chuyện tốt của Thải Dung bị ta làm hỏng, trong lòng ta vô cùng áy náy. Ôm hũ mạch nha đã dành dụm bấy lâu nay đến phòng nàng. Nàng không nhận, bật cười nói: "Ngươi xem ta là trẻ con mà dỗ dành sao? Ăn nhiều đường sẽ thành cô nương xấu xí, sau này ta còn mặt mũi nào mà gảy đàn nguyệt?"

 

Ta im lặng không nói, chỉ mân mê vạt áo. Thải Dung khẽ vuốt má ta, dịu dàng nói: "Ngọc Nương chẳng qua phạt ta bế môn ba ngày thôi, không phải chuyện gì lớn lao, đừng để trong lòng." 

 

Vừa nói, nàng vừa mở hũ đường của ta ra, lại bỏ thêm vào một nắm quả khô. Ta ôm hũ đường, lòng vui phơi phới trở về phòng. 

 

Uyển Nương ngồi bên song cửa, một bên thêu thùa, một bên thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ngoài. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta biết nàng đang đợi chờ điều gì. Cũng chẳng lên tiếng, ôm lấy chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh giúp nàng gỡ rối những sợi tơ. 

 

Tuyết rơi lặng lẽ, lòng ta rối như tơ vò. Cứ thế gỡ đến khi đèn hoa mới rạng, đến khi Uyển Nương hoàn thành xong chiếc áo lót lông. Người kia vẫn bặt vô âm tín. Nàng khẽ thở dài, cuối cùng cũng buông tay, tựa mình vào lan can rồi cất tiếng gọi xuống lầu, Triệu Tứ liền "thình thịch" chạy vội lên. 

 

Chiếc áo lót lông được nàng cẩn thận gấp gọn, cùng một gói bạc nhỏ đặt vào trong hành lý.

 

"Làm phiền tiểu ca lại cất bước một chuyến, mang y phục này đến cho Bách Nhi, thư viện lạnh lẽo, nếu không có chiếc áo lót lông này để giữ ấm, e rằng sẽ bị giá rét làm tổn thương thân thể."

 

Triệu Tứ vâng lời, kín đáo nháy mắt, ta liền nhanh chân đi theo ra ngoài. Đợi đến khi khép cửa lại, hắn mới thở dài một tiếng.

 

"Sao vậy?" 

 

"Cô nói chuyện cho rõ với Uyển Nương đi, sau này có bạc, đừng đưa hết cả, cũng phải giữ lại chút phòng thân." 

 

Ta không hiểu, hỏi lại, Triệu Tứ liền im lặng. Ta vốn chẳng phải người thông minh. Bài hoa của các cô nương trong lầu, ta phải mất một thời gian dài mới nhận ra hết. 

 

Nhưng lạ thay, lần này ta lại hiểu được nỗi không đành lòng trong đáy mắt hắn. Tiễn Triệu Tứ đi rồi, ta trở về phòng. Uyển Nương đã không còn vẻ mặt cô tịch vừa nãy. 

 

Bên bếp than ủ hai củ khoai môn, nàng cầm một bộ y phục trong tay, đưa ra trước ánh nến ngắm nghía. Ta ghé lại gần, lúc này mới nhìn rõ, thứ nàng cầm là một chiếc áo khoác bông vải hoa. 



 

"Mau mặc vào cho ta xem thử."

 

Thì ra, không chỉ có Bách ca nhi được nàng may cho y phục, mà ta cũng có phần.

 

Chiếc áo kép ấm áp khoác lên người, Uyển Nương vừa giúp ta cài từng chiếc nút tỉ mỉ, vừa nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp áo.

 

Ánh mắt nàng khẽ rũ xuống, dưới ngọn nến lung linh, vẻ dịu dàng ấy khiến lòng ta xót xa. Ta cố nén, gắng gượng bao nhiêu, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng.

 

Một tiếng "Uyển Nương..." nghẹn ngào, ta vội vã vùi mặt vào vạt áo kép mềm mại của nàng.