Chúng ta mặc y phục mới, đợi từ khi trời sáng đến tận lúc nhá nhem ta. Kẹo bánh chúc mừng Uyển Nương được phát hết đợt này đến đợt khác, những cô nương muốn nhìn mặt tú tài tướng công đều mỏi cả cổ.
Bách ca nhi vẫn không thể đến.
Ngọc Nương mất kiên nhẫn, cầm lấy khế ước muốn rời đi. Uyển Nương khẩn cầu: "Xin đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa thôi."
Ngọc Nương vốn dĩ mặt lạnh tâm sắt, nhưng trớ trêu thay lại không thể làm gì được Uyển Nương. Chỉ đành cùng nhau đợi.
Đợi đến khi đèn dầu lờ mờ, nước mắt nến chảy tràn cả bàn. Triệu Tứ đi dò la tin tức lúc này mới vội vã trở về. Trên đường chạy quá nhanh, hắn "hừ hừ" thở dốc.
Ngọc Nương cau mày trách mắng: "Thằng nhãi ranh, ngươi muốn làm ai lo lắng đến phát điên lên vậy hả?"
Triệu Tứ vội vã uống hết nửa chén trà, né tránh ánh mắt đầy hy vọng của Uyển Nương, nhỏ giọng thốt ra: "Bách ca nhi bảo, chốn thanh lâu thấp kém, hắn chẳng có ai đáng để chuộc thân."
Câu nói ấy tựa như một chậu hoa từ trên trời giáng xuống, không sai một ly một tấc nào, nện thẳng vào tâm can Uyển Nương.
Nụ cười trên gương mặt nàng chợt tắt lịm, chỉ kịp ngây dại trong khoảnh khắc, rồi liền ngã vật xuống, bất tỉnh nhân sự.
Ngọc Nương giận dữ đến tím mặt, vung tay đ.ấ.m mạnh vào người Triệu Tứ: "Ngươi không biết lựa lời mà nói cho êm tai hơn sao? Ngày thường thì dẻo miệng nịnh hót, đến cái lúc quan trọng này lại thành thật đến ngu ngốc!"
Mọi người hốt hoảng, vội vàng đỡ Uyển Nương vào bên trong nhà. Triệu Tứ nhìn ta, ánh mắt có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng, ta liền hiểu ý.
Những lời hắn vừa nói, đã là những lời dễ nghe nhất có thể rồi. Ngọc Nương lo sợ Uyển Nương bệnh tình nguy kịch, không thể gượng dậy được nữa, liền vội vã sai người mời thầy thuốc đến.
Vị đại phu nọ râu tóc đã bạc trắng, lại thêm phần khinh miệt những cô gái thanh lâu, chỉ liếc mắt qua loa rồi phán một câu không thể chữa trị.
Ta vội vã truy hỏi: "Cớ sao lại không thể chữa trị?"
"Bệnh trong tâm phải dùng thuốc chữa tâm, lão già này chỉ là kẻ phàm nhân, đâu phải bậc thần tiên phép thuật cao siêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị đại phu hừ lạnh một tiếng đầy vẻ khinh miệt, rồi phẩy tay áo rời đi. Ta nóng ruột như lửa đốt, đi đi lại lại, chẳng biết phải làm thế nào mới ổn.
Thải Dung chợt nghĩ ra một kế: "Nếu như tìm được Bách ca nhi đến đây, có lẽ bệnh tình của Uyển Nương sẽ thuyên giảm."
Ngọc Nương chế giễu: "Cái loại lòng lang dạ sói này, cho dù có đến đây, ngươi còn mong chờ hắn nói ra được lời tử tế nào sao?"
Thải Dung im lặng, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vắt chiếc khăn tay cho Uyển Nương. Ngày hôm sau, Triệu Tứ phải ba lần bốn lượt mời mọc, Bách ca nhi cuối cùng mới chịu xuất hiện.
Khi đặt chân trở lại Ỷ Xuân Lâu, hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ bồn chồn, căng thẳng thuở nào.
Thải Dung hảo ý rót trà mời hắn, hắn lại tỏ vẻ ghê tởm: "Tìm một kỹ nữ chưa tiếp khách đến hầu hạ."
Ngọc Nương mắt phượng giận dữ muốn bùng nổ, nhưng bị Thải Dung vội vàng kéo tay ngăn lại.
Cánh cửa phòng khép lại, Bách ca nhi ung dung ngồi xuống. Ta đỡ Uyển Nương ngồi dậy, nàng hé mắt nhìn, thấy là Bách ca nhi, trong đáy mắt vẫn còn le lói chút hy vọng.
"Bách nhi, con đã đến... Con nói cho mẫu thân biết, có phải con không đủ tiền chuộc thân cho ta nên mới không đến đúng không? Không sao đâu con trai, con vừa mới đỗ tú tài, sau này còn kỳ thi hương, thi hội, đều cần rất nhiều tiền, mẫu thân có thể tiếp tục..."
"Thôi đi!" Bách ca nhi lạnh lùng cắt ngang lời nàng.
Chiếc chén trà trong tay hắn bị ném mạnh xuống mặt bàn, tạo thành một vệt bóng đen nhỏ loang lổ.
Giọng hắn đầy vẻ mỉa mai: "Ngươi sai người tìm ta đến đây, chẳng phải là muốn ép ta chuộc thân cho ngươi hay sao? Giờ còn giả bộ tình thâm mẫu tử làm gì nữa? Ta nói cho ngươi rõ, đừng nói là bây giờ ta không có tiền, cho dù có đi chăng nữa, ta cũng tuyệt đối không chuộc thân cho ngươi. Nếu để học chính sứ biết ta có một người mẫu thân xuất thân từ chốn thanh lâu nhơ nhuốc này, thì con đường khoa cử làm quan sau này của ta sẽ ra sao?"
Gương mặt Uyển Nương tái nhợt, thân mình khẽ run rẩy. Nàng bất động nhìn Bách ca nhi lấy từ tay áo ra một tờ giấy, ném xuống trước mặt.
Tờ giấy nhẹ bẫng, ta không kịp giữ, nó rơi xuống đất. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, hiện rõ hai chữ lớn chói mắt – Hưu thư.