Tuế Niên

Chương 12



Chỉ nâng lên đôi mắt đen láy tĩnh mịch nhìn hắn. Một luồng khí lạnh lẽo đột ngột từ sống lưng xông lên. Tiêu Hoài Phong cuối cùng vẫn là vừa mắng vừa chửi mà đi tìm tờ giấy nợ năm xưa Tạ Ngu đã đưa cho hắn.

 

Tổng cộng mười ba tờ.



 

Ông trời biết được hắn đã vui mừng đến 

 phát khóc như thế nào khi tìm được tờ cuối cùng từ chỗ lót chân bàn.

 

"Chỉ có nhiêu này thôi."

 

Tiêu Hoài Phong mặt mày xanh mét ném cho hắn. Lục Mạnh Niên đột nhiên cau mày. Dường như hắn cực kỳ bất mãn với cái kiểu thô bạo của Tiêu Hoài Phong. Hắn cẩn thận mà trải đều từng tờ giấy nợ, cẩn thận gấp lại rồi lại dùng khăn tay bọc lại.

Tiêu Hoài Phong tùy ý liếc mắt nhìn, không nhịn được mà tặc lưỡi.

 

Nếu hắn không nhìn nhầm. Cái khăn kia một góc cũng đáng giá mấy chục lượng giấy nợ này. Xem ra A Ngu nha đầu không hề nói xạo. Lục Mạnh Niên quả nhiên là đã tìm được người nhà ở kinh thành, thân phận hiển hách rồi. 



 

Thật là phung phí của trời, phung phí của trời mà! 

 

Tiêu Hoài Phong nhếch mép, thật sự là không thể nhìn tiếp được nữa. Nhưng thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên. Không biết từ khi nào, mỗi thứ mà Tạ Ngu cho hắn cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Lục Mạnh Niên. Hoàn toàn là do Lục Mạnh Niên vừa tranh vừa cướp. 



 

Lúc đầu Lục Mạnh Niên đánh không lại hắn, mỗi lần đều là bị hắn đè trên mặt đất hung hăng đánh một trận. Về sau không hiểu vì sao lại biến thành người bị đánh là hắn. Tuổi trẻ khí phách lớn. Cảm thấy đánh nhau thua chuyện này thật sự là mất mặt, khó mà mở miệng. Mỗi lần đều là tới là đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng sau này, Tiêu Hoài Phong càng nghĩ càng thấy sự việc không ổn. Nhất là khi thân thủ của Lục Mạnh Niên càng ngày càng tiến bộ. Đến khi nhận ra thì nổi trận lôi đình: "Ngươi hóa ra là lấy ta ra làm bia tập luyện à?". 

 

Lúc ấy, Lục Mạnh Niên đang nâng niu xâu kẹo hồ lô vừa "cướp" được. Là do Tạ Ngu đưa cho, nhưng lại dùng tiền của Tiêu Hoài Phong. Lục Mạnh Niên nghe vậy chỉ liếc xéo Tiêu Hoài Phong đang nằm sõng soài trên đất, cũng chẳng thèm chối cãi, ừ hờ một tiếng. Thế là Tiêu Hoài Phong giận điên lên. Hắn đã thấy lạ từ lâu! 

 

Tạ Ngu, cái nha đầu tiêu tiền như nước ấy, hễ thấy ai cũng muốn biếu chút quà. Cớ sao Lục Mạnh Niên không đi "cướp" người khác, mà cứ nhằm mỗi hắn mà "cướp" chứ? 

 

Tiêu Hoài Phong tức giận quát: "Nếu ngươi thật sự muốn học võ công, thì tùy tiện tìm một tên hộ vệ nào đó trong Tạ phủ mà học cũng được mà!". 

 

Lục Mạnh Niên tỉnh bơ đáp lại một câu: "Bọn họ sẽ chẳng dạy ta đâu."

 

Lục Mạnh Niên đáp lại với giọng điệu rất bình thản. Tiêu Hoài Phong nghe vậy chợt sững người, hắn bấy giờ mới nhớ ra thân phận khó xử của Lục Mạnh Niên trong Tạ phủ. 

 

"Ngươi không sợ người ta phát hiện sao?" 

 

Lục Mạnh Niên vẫn im lặng không đáp. Tiêu Hoài Phong tặc lưỡi, buông một câu: "Ngươi cũng chỉ là đang cậy A Ngu thích ngươi mà thôi. Trước kia ngươi cũng đã từng cậy A Ngu thích ngươi." 

 

Nói đoạn, một túi bạc nặng trịch được đặt xuống trước mặt. Tiêu Hoài Phong hiểu rõ, Lục Mạnh Niên lại muốn cắt đứt liên lạc giữa hắn và Tạ Ngu. Hắn khẽ cười, ngẩng lên nhìn Lục Mạnh Niên với ánh mắt đầy khiêu khích: "Nhưng hiện tại thì ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, A Ngu đã nói là nàng không thích ngươi nữa." 

 

Hắn có thể nhìn ra được sự chân thành của Tạ Ngu khi nói ra những lời này. Con bé ấy từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình rất thất thường, làm việc gì cũng chỉ hứng lên được ba bữa lphụ thânn. Duy chỉ có việc thích Lục Mạnh Niên là kéo dài được lâu như vậy.

 

Hắn muốn nói, không đáng.