Tuế Niên

Chương 2



"Vẫn, vẫn chưa..."

 

Gương mặt Tang Dao Dao ửng hồng. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt nàng ta lại trở nên do dự. Nàng ta cắn răng rồi nói tiếp: "Ta không cố ý nghe lén các người nói chuyện đâu. Nhưng mà Lục công tử, ta có thể nhờ người một việc được không? Khi người hồi kinh, có thể đưa ta đi cùng được không? Ta, ta sẽ trả thù lao cho người!"

 

Tang Dao Dao muốn cùng Lục Mạnh Niên về kinh?

 

Ta sững người. Không hiểu vì sao, lòng ta đột nhiên hoảng loạn tột độ. Theo bản năng, ta vội vàng quan sát phản ứng của Lục Mạnh Niên.

 

Ta không ngừng tự trấn an mình rằng Lục Mạnh Niên nhất định sẽ không đồng ý đâu. Ngay cả chuyện về kinh hắn cũng không muốn nói với ta, người đã cùng hắn lớn lên từ thuở ấu thơ, vậy thì sao hắn có thể đồng ý đưa cả Tang Dao Dao, một người mới đến phủ không lâu cùng về kinh chứ?

 

Cho đến khi ta tận mắt chứng kiến tên thuộc hạ áo đen kia muốn ra tay với Tang Dao Dao, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên ngăn cản.

 

Hắn khựng lại một chút, như thể vừa cười khẽ. Giọng nói cũng bớt đi phần nào lạnh lùng: "...Được."

 

Ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng ta nghe thấy rõ ràng hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của Tang Dao Dao. Thế là, cảm giác mất mát, đau buồn cùng với nỗi chua xót nghẹn ngào từng chút một giày vò trái tim ta.

 

Ta theo bản năng vội vàng bỏ chạy.

 

Trong cơn mơ màng, ta chợt nghĩ. Thì ra, tất cả những dòng chữ kia đều là sự thật.

 

Lục Mạnh Niên là người được phụ thân ta mua về để xung hỉ, cũng là phu quân tương lai của ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên. Cuối cùng, phụ thân ta nghe theo lời một đạo sĩ lang thang, mua Lục Mạnh Niên về từ chỗ buôn người.

 

"Thực ra đã có người tốt hơn..."

 

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, giọng phụ thân ta lại chua xót: "Nhưng không hiểu sao con vừa nhìn thấy thằng nhóc bị đánh cho gần c.h.ế.t kia đã nhất quyết ôm lấy nó không buông, còn xông ra đỡ cho nó một roi. Đến khi phụ thân bị thương, con cũng chẳng khóc lớn như vậy!"

 

"Đương nhiên là vì A Lục đẹp trai hơn người rồi!"

 

Ta nghênh ngang đáp lại. Phụ thân ta tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trợn mắt nhìn ta. Việc ta thích Lục Mạnh Niên, có thể nói là ai ai trong phủ cũng đều biết.

 

Có lẽ việc xung hỉ thật sự có hiệu quả. Kể từ khi Lục Mạnh Niên đến phủ Tạ gia, sức khỏe của ta ngày một tốt hơn. Cũng vì thế mà phụ thân ta tạm thời không nghĩ đến việc tìm kiếm ý trung nhân khác cho ta nữa.

 

Ta vẫn luôn đinh ninh rằng chẳng bao lâu nữa, ta và hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền nên duyên phu thê.

 

Cho đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ kia...

 

Thế mà đến tận bây giờ, khi nghe tin Lục Mạnh Niên đã quyết định ngày hồi kinh mà vẫn không hề hé răng nửa lời với ta và phụ thân, lại cam tâm tình nguyện đưa cả Tang Dao Dao cùng rời đi.

 

Ta không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào, bàn tay vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc bội. Những dòng chữ kỳ lạ kia vẫn không biến mất, chúng không ngừng xuất hiện, phần lớn đều là những lời lẽ ca ngợi Tang Dao Dao và Lục Mạnh Niên là một đôi trời sinh, còn ta thì bị chê trách là mặt dày mày dạn, cố tình chia rẽ đôi uyên ương.

 

Ta đọc mà thấy uất ức nghẹn lòng, Nhưng càng đọc lại càng thấy toàn thân lạnh lẽo. Bởi vì những dòng chữ kia nói rằng Lục Mạnh Niên thực ra vô cùng ghét bỏ ta, căm ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Tạ gia,