Tuế Niên

Chương 28



Ta có chút không hiểu ra sao.

 

Lục Mạnh Niên mím môi. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ta cúi đầu. Ngậm lấy dây xích, từng chút từng chút trói hai tay mình lại.

 

Vừa vặn. Lại có chút khó xử mở miệng giải thích: "Không phải chuẩn bị cho A Ngu."

 

Ta hít một ngụm khí lạnh.

 

Thầm nghĩ Lục Mạnh Niên đi một chuyến kinh thành rốt cuộc đã học được gì trở về vậy!

 

"Thù đã báo xong, hiện tại ta cũng không phải là Thái tử nữa."

 

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm ta. Một đầu dây xích đã được nhét vào tay ta. Cùng với nó là một tờ bán thân khế vô cùng quen mắt. Thanh niên dừng lại một chút, bên môi nở một nụ cười dịu dàng như nước.

 

Hắn vô cùng nghiêm túc nói: "Hiện tại chỉ có Lục Mạnh Niên của Tạ gia."

 

Lần này đến lượt ta ngơ ngác nhìn Lục Mạnh Niên. Ta vẫn luôn biết người này sinh ra đã đẹp mắt. Nhưng không ngờ hắn cười lên lại, lại…

 

Ta không nhịn được cúi người xuống. Mổ nhẹ vào khóe môi hơi căng thẳng của Lục Mạnh Niên sau khi hắn nói xong câu đó.

 

Bỗng nhiên ta cười rộ lên: "Vậy chàng hiện tại còn có sính lễ để cưới ta không? Phụ thân đã nói rồi, cho dù là con rể tới cửa, sính lễ cũng không thể thiếu!"

 

Người Tạ gia, từ xưa đến nay đều bá đạo như vậy. Đuôi mắt cong lên lại ửng hồng.

 

Nhưng lần này. Ánh sáng rơi vào bóng tối vô tận. Nhưng vẫn không hề bị dập tắt.

 

Lục Mạnh Niên ngửa đầu lại cười cười , mặc cho ta hồ đồ làm bậy.

 

"A Ngu."

 

Hắn thấp giọng gọi ta hết lần này đến lần khác. Tiếng thở dốc tràn ra từ bên môi. Cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài thỏa mãn: "Ta tâm duyệt nương tử, đã lâu rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiêu Hoài Phong nói, Lục Mạnh Niên đã cướp đi rất nhiều thứ của hắn. Còn đánh bị thương rất nhiều hộ vệ của hắn. Tiền luyện tay hồi nhỏ cũng còn nợ chưa trả.

 

Hắn phải trở về…trả sạch.

 

"Đều đã là Thái tử rồi, chẳng lẽ còn có thể thiếu nợ không trả sao?"

 

Tiêu Hoài Phong ngữ khí ác độc. Mà phụ thân sau này cũng không từng giấu diếm ta. Ông nói lúc đầu quả thật là Lục Mạnh Niên đã nhắc nhở ông về ác tâm của huyện lệnh.

 

"Cùng lắm ta cũng cùng hắn diễn một màn kịch vỡ nát, giúp hắn thanh trừ một số kẻ địch, ta không nợ con sói con kia cái gì cả!"

 

Lời tuy nói như vậy. Nhưng ta biết phụ thân luôn chê người ta tìm không được. Ông không chỉ một lần lạnh lùng chê bai: "Trong nhiều người như vậy mà lại không chọn ra được một người nào tốt hơn con sói con kia, thật sự là vô dụng!"

 

Ta rụt cổ lại, thầm nghĩ dù sao Lục Mạnh Niên cũng chỉ có một người mà thôi. Ta biết bọn họ đang đợi Lục Mạnh Niên. Ta cũng biết mình đang đợi. Cũng may, ta vẫn đợi được.

 

Ngoại truyện Lục Mạnh Niên

 

Lục Mạnh Niên rất không thích cái nha đầu tên Tạ Ngu kia.

 

Ồn ào.

 

Phiền phức.

 

Còn yếu đến mức muốn chết.

 

Mặc dù hắn biết mình được Tạ Ngu cứu. Hắn cũng biết mình bị mua về làm đồng dưỡng phu xung hỉ cho Tạ Ngu. Nhưng hắn vẫn rất ghét Tạ Ngu.

 

Hắn ác độc nghĩ, dựa vào cái gì trên đời này có người còn có thể sống ngây thơ vui vẻ như vậy chứ?

......

Tạ Ngu hình như rất thích hắn. Nàng luôn muốn hắn ở bên cạnh. Còn ép hắn ăn rất nhiều đồ.

 

Người ta nói ăn uống đầy đủ thì mới không dễ bị bệnh. Nhưng mà nàng ta rõ ràng đã ăn rất nhiều rồi, chẳng phải vẫn là bộ dạng ốm yếu đấy sao?

 

Lục Mạnh Niên cảm thấy Tạ Ngu thật sự rất phiền phức.