Tuế Niên

Chương 5



Chỉ là ánh mắt hắn lại rơi vào bàn tay ta, bàn tay vẫn còn nắm lấy ngón tay hắn.

 

Nhẹ nhàng lướt qua. Ta tự giác buông tay ra. Nhưng khi tay ta vừa rụt về, hắn lại từ phía sau, xuyên qua lớp áo, nắm lấy nàng tay ta: "Nàng muốn ngọc bội của ta?"

 

Lục Mạnh Niên cúi mắt nhìn ta, đôi mắt trong trẻo u uẩn. Bàn tay ta dường như chỉ bị hắn hờ hững nắm lấy, Nhưng lại ẩn chứa một ý tứ không cho phép ta giãy giụa.

 

Ta không hề nhận ra điều này, chỉ kiên gan gật đầu. Lục Mạnh Niên lại im lặng.

 

Ngay lúc ta cho rằng hắn không muốn thì một vật đột nhiên được nhét vào tay ta. Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn khựng lại một chút, Rồi không chút động sắc thu tay về.

 

Giọng nói hắn trầm thấp: "Vậy thì nàng cầm lấy đi."

 

Ta ngạc nhiên. Không biết có phải là ảo giác hay không, Ta luôn cảm thấy Lục Mạnh Niên nói những lời này như có ẩn ý gì đó.

 

Đang định mở miệng thì liếc mắt thấy những chữ trên không trung lại biến đổi:

 

"Chờ đã! Sao nam chính lại đưa ngọc bội quan trọng như vậy cho nữ phụ độc ác kia chứ!"

 

Ngọc bội thân phận?

 

Khi biết được sự thật, ta đột nhiên cảm thấy vật trong tay mình nóng rực hẳn lên, lại có chút xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đây chính là tín vật của Thái tử cơ mà!

 

Cho đến khi mấy dòng chữ khác hiện ra:

 

"Dù sao thì nam chính cũng sắp về kinh rồi, chiếc ngọc bội này cũng chẳng còn tác dụng gì, hơn nữa hắn đã đưa tín vật định tình cho nữ chính rồi, nữ phụ muốn thì cứ cho nàng ta cầm lấy vậy, cũng đỡ để nàng ta tìm cớ dây dưa với nam chính!"

 

Thì ra là vật vô dụng sao?

 

Chẳng trách Lục Mạnh Niên lại hào phóng đến vậy. Ta hiểu ra, vô thức siết chặt các ngón tay. Cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng,

 

Ta hướng về Lục Mạnh Niên cười nói: "Cảm ơn A Lục. Ngày kia chính là Tết Thượng Nguyên rồi, buổi tối còn có hội đèn, A Lục có muốn đi xem không?"

 

Lục Mạnh Niên nhìn ta không chớp mắt. Một lúc sau khẽ ừ một tiếng. Những dòng chữ kia nói rằng Tang Dao Dao sẽ bị rơi xuống nước vào đêm Thượng Nguyên, mà Lục Mạnh Niên vì bị ta quấn lấy nên không thể thoát thân, không kịp thời cứu Tang Dao Dao. Dẫn đến việc nàng ta bị thương và để lại di chứng bệnh tật về sau.

 

Đây cũng là một trong những lý do khiến Lục Mạnh Niên vô cùng oán hận ta sau này. Đã như vậy, chi bằng cứ để hai người họ cùng nhau đi xem hội đèn.

 

Biết đâu Lục Mạnh Niên vui vẻ, khi hồi kinh sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của Tạ gia, cũng không đến nỗi sau này lại khoanh tay đứng nhìn. Ta nhếch mép cười nhạt, nhưng lại biết rõ chuyện này khó khăn đến mức nào.

 

Thật ra, trước đây ta từng oán hận Lục Mạnh Niên, oán hận hắn lạnh lùng, vô tình vô nghĩa. Tạ gia đã cứu hắn, vậy mà hắn lại vong ân bội nghĩa. Mãi cho đến khi ta biết được mỗi lần ta bị bệnh lúc nhỏ, phụ thân đều sẽ nghiêm khắc trách phạt Lục Mạnh Niên, Bởi vì người cho rằng Lục Mạnh Niên đã không chăm sóc ta chu đáo.

 

Thế là giữa mùa đông giá rét, Lục Mạnh Niên bé nhỏ chỉ mặc manh áo đơn bạc, bị phạt quỳ gối trong tuyết, cho đến khi ta hạ sốt mới được vào nhà. Ta chịu khổ, hắn cũng phải cùng chịu.