Tui Là Cục Cưng Nhà Họ Phạm

Chương 10: Những điều cần làm với bạn bè



Đăng Minh kêu tài xế đưa Gia Bảo về nhà, hắn nói tối nay cậu không cần phải tới dọn nhà cho hắn. 

“Thật ra chỉ là vết thương ngoài da thôi tớ có th…”

“Không cần, tôi không có sở thích hành hạ người khác.” Đăng Minh nói rồi đưa túi thuốc bao gồm cả thuốc kê đơn từ bệnh viện cho cậu. 

“Vậy ngày mai tớ sẽ tới làm bù!” Dù sao cậu cũng nhận công việc này rồi không thể làm qua loa được. 

Sau khi Gia Bảo rời đi, Đăng Minh vào phòng tắm, bộ đồng phục Gia Bảo thay ra vẫn còn trong giỏ đồ khô. Chiếc áo sơ mi trắng đã bị dính đầy nước màu đỏ không thể giặt sạch được.

Đó là đồng phục do cậu ấy tự mua, cậu ấy đã tiết kiệm tiền rất lâu để có thể mua được nó…

Đăng Minh đột nhiên nhớ lại hình ảnh Gia Bảo bật khóc nức nở với hắn, trong tay cậu nắm những mảnh tro tàn của những tờ tiền giấy bị đốt cháy, mệt mỏi nói rằng cậu mệt rồi.

Bọn chúng gần như đã phá hủy tất cả những gì cậu có. 

Ánh mắt của Đăng Minh dần trở nên tối đi, hắn bật cười không thành tiếng, hắn chưa từng nghĩ rằng một người chỉ mới gặp có mấy lần lại có thể khiến hắn bận tâm đến như vậy…

......................

Sáng hôm sau khi Đăng Minh tới lớp phát hiện trên bàn hắn có thêm một hộp bánh bao và một ly sữa đậu nành nóng. Bạn cùng bàn nhìn thấy hắn thì mím môi cười cực kỳ ngọt ngào.

“Cái này là cái gì đây?”

“Đồ ăn sáng, tớ mua cho cậu.”

Tối hôm qua Gia Bảo không ngủ được đây là lần đầu tiên cậu được làm bạn bè của người ta. Cậu không biết mình phải biểu hiện như thế nào mới tốt. Trằn trọc suốt đêm cuối cùng cậu quyết định sáng nay sẽ đi học sớm mua đồ ăn sáng cho Đăng Minh.

“Bánh bao tớ mua ở chỗ lần trước, tớ nhớ cậu vẫn chưa được ăn nên mua cho cậu nếm thử. Sữa đậu nành này bán hết nhanh lắm tớ phải tới sớm mới mua được.”

Đăng Minh nghe Gia Bảo nói vậy thì từ chối không nổi. Hắn cảm ơn cậu, dùng thử bữa sáng được bạn cùng bàn mua cho. Đúng là ngon hơn cái cơm nắm khô khốc lúc sáng hắn ăn vội ở cửa hàng tiện lợi.

Suốt buổi học hôm nay Đăng Minh để ý bạn cùng bàn của hắn không hề tập trung. Lúc thì cậu nhìn trái lúc thì nhìn phải, lúc thì rung đùi, mới học được một chút đã nhìn đồng hồ đến tám lần. Chuông ra chơi vừa reo lên Gia Bảo lặp tức trở nên căng thẳng. Không hiểu sao Đăng Minh có cảm giác như Gia Bảo đang dõi theo mọi nhất cử nhất động của hắn.

Đăng Minh vừa đứng dậy, Gia Bảo cũng vội vàng đứng dậy theo, động tác mạnh đến mức khiến chiếc bàn học của hai người họ rung lắc: “Đăng Minh, cậu đi đâu vậy?”

Đăng Minh khó hiểu nhìn Gia Bảo: “Tôi đi vệ sinh.”

“Tớ… tớ đi với cậu!” Gia Bảo thề, cậu đã lấy dũng khí cả đời mình ra để nói những lời này.

Cùng lúc đó Đăng Minh nhìn thấy hai nữ sinh ngồi phía trên hắn cũng đang rủ nhau đi vệ sinh chung giống hệt như vậy.

Đăng Minh đột nhiên bật cười, da mặt của Gia Bảo rất mỏng thấy Đăng Minh không nói gì mà chỉ cười làm hai má cậu đỏ hết cả lên. Cậu bối rối bứt ngón tay không biết bản thân đã làm sai chỗ nào. Bình thường cậu thấy các bạn trong lớp thân thiết với nhau đều sẽ rủ nhau đến nhà vệ sinh chung. Cho nên tối hôm qua trong lúc trằn trọc khó ngủ, Gia Bảo đã trịnh trọng liệt kê việc “đi vệ sinh chung” này vào gạch đầu dòng số hai trong danh sách những điều phải làm với bạn bè.

Đăng Minh cũng không trêu ghẹo Gia Bảo hắn sợ ghẹo một câu thì cậu sẽ đào một cái lỗ tự chôn mình ngay tại đây mất.

“Được, đi thôi.”

Đăng Minh tưởng như vậy là đã hết nhưng đến giờ ăn trưa, hai người họ cùng nhau xuống canteen. Trong lúc xếp hàng Gia Bảo đã bồn chồn không yên, cậu đặt khay cơm xuống bàn đối diện với Đăng Minh, ánh mắt nghiêm túc như đang thực hiện một nghi thức nào đó.

Gạch đầu dòng số ba phải làm với bạn bè, ăn cơm trưa tại canteen cùng nhau.

Đã lâu lắm rồi Gia Bảo mới đến canteen, trước đây có đến thì cậu cũng chỉ ngồi ăn một mình, sau khi bị đám Đinh Mạnh nhắm trúng cứ đến giờ ăn là tụi nó lại gây sự với Gia Bảo, lúc thì chúng đổ nước ngọt vào cơm của cậu, lúc thì hất văng bát canh nóng vào người cậu. Nên kể từ đó cậu không còn xuống canteen nữa, đến giờ ăn trưa cậu chỉ ra cửa hàng tiện lợi mua đại một thứ gì đó rồi trốn một góc trên sân thượng dùng bữa.

Bây giờ thì khác, cậu có bạn rồi!

Đăng Minh ăn cơm cũng rất tao nhã, chỉ cần ngồi xuống lưng hắn sẽ tự động thẳng tắp, ngón tay cầm đũa đẹp đẽ linh động, mỗi cử chỉ đều thanh lịch khó tả. Chỉ có quý công tử được gia đình dạy dỗ cẩn thẩn mới có dáng vẻ sang trọng toát ra từ trong xương tuỷ như vây. Gia Bảo đang mải nhìn Đăng Minh, ngơ ngác thấy hắn múc phần thịt heo xào của hắn vào trong khay của cậu.

Hắn lên tiếng nhắc nhở: “Tập trung ăn cơm đi.”

Gia Bảo nhìn phần thịt heo xào nhiều gấp hai lần trong chén mình hỏi: “Cậu cho tớ à?”

“Ừ. Cậu ăn đi.” Đăng Minh nhìn cái cục nhỏ nhỏ trước mặt hắn nói: “Ăn mau chóng lớn.”

Gia Bảo không từ chối, dù sao thì chia sẻ đồ ăn với bạn bè là một chuyện bình thường, cậu cũng cho Đăng Minh một cái trứng ốp la. Vui vẻ nói: “Hôm nay đồ ăn canteen ngon hơn thường ngày!”

“Vậy sao?”

Gia Bảo gật gật đầu, vì đang ăn nên hai má cậu phồng lên trông đáng yêu như một em thỏ nhỏ, cậu lúng búng nói: “Hoặc là do tớ được ăn cùng với cậu!”

Đăng Minh có rất ít bạn bè, ngoại trừ hai thằng bạn nối khố và một vài người thân thiết khác, số còn lại đều là thành phần xã giao không đáng quan tâm. Gia Bảo có lẽ là người bạn đặc biệt nhất của hắn, hắn không biết cái danh sách những điều cần làm với bạn bè của Gia Bảo dài bao nhiêu nhưng hắn nghĩ mình có đủ kiên nhẫn để thực hiện từng điều trong đó cùng với cậu.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***